Thẩm Phàm Tinh lại cùng trợ lý nhỏ đi mua sắm hai ngày, còn đi một chuyến ra ngoại ô, tìm một nghệ nhân làm lưu ly lâu năm để đặt làm một đôi Tỳ Hưu bằng lưu ly màu vàng.
Khi đặt làm, cô còn dặn dò nghệ nhân: miệng Tỳ Hưu nhất định phải to, đầu nhất định phải ngẩng lên, dưới bụng nhất định phải có thêm một con Tỳ Hưu nhỏ.
Trợ lý nhỏ tỏ ra tò mò, khi quay lại xe thì hỏi Thẩm Phàm Tinh:
“Chị ơi, mấy thứ này ngoài thị trường có đầy mà, sao còn phải mất công đi xa như vậy để đặt làm?”
Thẩm Phàm Tinh xua tay:
“Không giống đâu. Ở ngoài thị trường là sản xuất hàng loạt, cùng một khuôn đúc ra, không còn linh khí nữa. Cái này là nghệ nhân đích thân làm thủ công, có linh tính.”
Trợ lý nhỏ lẩm bẩm:
“Hèn gì cái vòng tay chiêu tài em mua ở cầu vượt chẳng có tác dụng gì cả.”
Thẩm Phàm Tinh bật cười, nói với tài xế:
“Đi tới Phan Gia Viên.”
Trợ lý nhỏ ngạc nhiên:
“Chị không mệt sao? Còn muốn đi dạo? Đến nơi chắc cũng gần tan tầm rồi.”
Thẩm Phàm Tinh cười tươi:
“Chính vì sắp tan tầm, mới dễ nhặt được hàng hời.”
Xe quay về trung tâm thành phố, tài xế đột nhiên lẩm bẩm:
“Kỳ lạ thật, chiếc xe phía sau, từ sáng đã đi theo mình rồi.”
Thẩm Phàm Tinh quay lại nhìn, từ chỗ cô ngồi thì không thấy gì:
“Xe gì thế? Anh chạy chậm lại chút.”
Tài xế giảm tốc độ, xe phía sau cũng giảm theo:
“Là một chiếc Jetta màu đen, tài xế đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt.”
Trợ lý nhỏ lập tức căng thẳng:
“Có khi nào nguy hiểm không chị?”
Thẩm Phàm Tinh vỗ tay cô ấy:
“Không sao đâu, yên tâm đi.”
Cô còn gọi tài xế chạy chậm hơn nữa, đừng để người sau mất dấu.
Trợ lý nhỏ cạn lời:
“Chị ơi, lỡ như là người xấu thì sao?”
Thẩm Phàm Tinh xua tay:
“Người xấu cũng không dám ra tay giữa đường đâu, đừng sợ, chúng ta cứ đi dạo tiếp.”
Đến chợ cổ Phan Gia Viên, trời đã khá muộn, nhiều cửa hàng đã đóng cửa, nhưng ngoài cổng vẫn có vô số sạp hàng bày la liệt, rất hỗn loạn.
Thẩm Phàm Tinh ăn mặc giản dị, đội mũ, dáng người mảnh mai, nhìn qua chẳng có gì nổi bật.
Cô khoác tay trợ lý nhỏ, vừa đi vừa ngắm nhìn.
Lúc này, người bán đồ cổ giả rất nhiều, một cái chậu sứ dính chút đất cũng có thể nói là khai quật từ Đông Lăng thời Thanh.
Trợ lý nhỏ không biết gì, thấy cái gì cũng giống thật.
Thẩm Phàm Tinh giữ tay cô lại:
“Bình tĩnh đã.”
Hai người bước vào một cửa hàng trông rất tầm thường, trước cửa bày đủ các loại chuỗi hạt, ngọc điêu khắc, đồ sứ, và các loại hũ chậu dính đất.
Trợ lý nhỏ đã nhìn quen các món giả mạo trên đường đi, nên nghi ngờ trong cửa hàng này liệu có đồ thật không?
Chủ tiệm mặc bộ áo vải gấm vải kiểu Trung Hoa, đeo chuỗi hạt mười tám hạt trên tay, trong tay còn cầm hai hạt óc chó đã được mài bóng loáng.
Thấy Thẩm Phàm Tinh và trợ lý nhỏ bước vào, cảm giác hai người không giống người hiểu hàng, liền cười đứng dậy:
“Hai vị muốn tìm gì? Đừng nhìn tiệm nhỏ vậy, thứ gì cũng có hết.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Phàm Tinh nhìn quanh một vòng, rồi chỉ vào bức tượng Quan Công cao hơn hai thước ở góc quầy:
“Tôi muốn cái này.”
Ông chủ lại nhìn Thẩm Phàm Tinh, thấy có chút quen mắt, nhưng chỉ là một cô gái yếu đuối, ánh mắt rõ ràng không giỏi.
Bức tượng Quan Công đó bị sứt mẻ, không ai mua nên bị đặt ở góc từ lâu.
Mắt ông ta đảo một vòng, định giới thiệu món khác:
“Mắt cô thật tinh, muốn thỉnh tượng Quan Công đó thì mắc lắm đó. Cô có muốn xem cái khác không?”
Thẩm Phàm Tinh lắc đầu:
“Chỉ muốn cái này…”
Chủ tiệm nhanh chóng tính toán trong lòng, định c.h.é.m một cú thật mạnh, vừa định mở miệng.
Thì một người đàn ông mới bước vào lên tiếng:
“Chủ tiệm, tôi muốn bức tượng Quan Công đó, tôi trả năm vạn.”
Thẩm Phàm Tinh sững người, quay lại nhìn người đàn ông vừa bước vào. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, trông nho nhã, lịch thiệp, giọng nói mang đậm âm điệu Quảng Đông.
Chủ tiệm giật nảy người. Vừa rồi còn định hét giá hai nghìn tệ với Thẩm Phàm Tinh, không ngờ lại có người không biết hàng đến mức vừa vào cửa đã trả năm vạn.
Chủ tiệm vội chắp hai tay, chạy đến nịnh nọt “thần tài” mới bước vào:
“Ôi chao, vị đại gia này, nghe giọng là từ Việt tỉnh đúng không? Quả nhiên là người có con mắt tinh đời, vừa nhìn đã chọn trúng món quý thế này.”
Người đàn ông mỉm cười, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho chủ tiệm:
“Đây là danh thiếp của tôi. Nếu ông đồng ý, tôi có thể đặt cọc trước một phần, ông gửi tượng Quan Công đến địa chỉ này giúp tôi.”
Chủ tiệm nhận lấy danh thiếp, nhìn qua rồi kinh ngạc nói:
“Anh là Chủ tịch công ty TNHH Hoa Tùng ở Cảng Thành, Chu Văn Lượng?”
Chu Văn Lượng mỉm cười khiêm tốn:
“Chính là tôi, thật không dám nhận.”
Chủ tiệm liên tục xuýt xoa:
“Tôi có nghe nói đến ngài rồi, làm ăn lớn, lại còn là một nhà từ thiện nổi tiếng.”
Chu Văn Lượng vẫn khiêm nhường:
“Đó là những việc mà tôi nên làm.”
Thẩm Phàm Tinh đứng bên nhìn hai người họ, khẽ nhếch môi, kéo trợ lý nhỏ rời đi.
Trợ lý nhỏ lẩm bẩm:
“Chị ơi, bức tượng Quan Công đó là chị chọn trước mà…”
Chu Văn Lượng lúc này mới như sực nhớ ra, ngạc nhiên nhìn chủ tiệm:
“Ý ông là sao? Là cô gái này chọn trước à?”
Chủ tiệm cười gượng:
“Đúng vậy, nhưng buôn bán từ xưa đến nay, ai trả giá cao thì người đó được.”
Thẩm Phàm Tinh mỉm cười:
“Không sao, xem ra bức Quan Công này có duyên với ngài, tôi không tranh giành nữa.”
Nói xong, cô kéo trợ lý rời đi thật nhanh.
Trợ lý nhỏ vẫn không cam lòng:
“Chị à, chị nghĩ bức tượng Quan Công đó thật sự đáng giá đến vậy sao?”
Thẩm Phàm Tinh cười thần bí:
“Đáng giá hay không không quan trọng, thỉnh Quan Công là ở lòng thành. Nhưng mà… ông bà ta nói rồi, ‘Trong cái rủi có khi lại có cái may’.”
Trợ lý nghĩ lại, cũng chỉ là một tượng Quan Công thôi, năm vạn thật sự là không đáng.
Tâm trạng Thẩm Phàm Tinh không bị ảnh hưởng chút nào, lại cùng trợ lý dạo thêm vài sạp hàng nữa, lựa chọn một lúc rồi mua hai chuỗi hạt ngọc trắng nhìn rất bình thường.
Cô đeo một chuỗi, còn lại đưa cho trợ lý một chuỗi.
Trợ lý đeo chuỗi ngọc, đưa lên dưới ánh hoàng hôn ngắm nghía, vui vẻ nói:
“Chị ơi, mấy hạt này mịn thật đấy, trong veo nữa chứ.”
Thẩm Phàm Tinh nhìn vẻ mặt rạng rỡ của trợ lý nhỏ, đưa tay chọc nhẹ vào đầu cô:
“Tất nhiên rồi, thứ chị chọn thì lúc nào chẳng là đồ tốt, kể cả đàn ông!”
Trợ lý chớp mắt, quay sang nhìn Thẩm Phàm Tinh:
“Chị, chị đang nhớ Đội trưởng Chu đấy à?”
Thẩm Phàm Tinh cười hì hì:
“Nhớ chứ, nhưng anh ấy sắp về rồi.”
Thật ra lúc này cô đang gặp chút rắc rối, hy vọng Chu Tri Uẩn trở về muộn một chút, để cô có thể tự mình giải quyết mọi chuyện trước.
Khi hai người vừa ra khỏi chợ cổ Phan Gia Viên, đang định đến bãi đậu xe thì bị Chu Văn Lượng chặn lại.
Chu Văn Lượng dùng tiếng phổ thông chưa thành thạo, chào hỏi Thẩm Phàm Tinh:
“Tiểu thư, cô là minh tinh phải không? Tôi thấy cô rất quen mắt.”
Thẩm Phàm Tinh cười nhẹ:
“Chắc là anh nhận nhầm người rồi.”
Chu Văn Lượng lắc đầu liên tục:
“Trí nhớ của tôi rất tốt, chắc chắn là không nhầm đâu.”
Rồi lại nhiệt tình nói với Thẩm Phàm Tinh:
“Thẩm tiểu thư, nếu tiện, xin cho tôi nói chuyện riêng một chút. Công ty chúng tôi đang mở rộng thị trường vào nội địa, muốn tìm diễn viên trong nước làm đại diện thương hiệu. Tôi thấy khí chất của cô rất phù hợp…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.