Thương Thương cũng vội vàng gật đầu: “Giai Giai nói đúng đấy.”
Vương Giai Ni lại chọc Đỗ Manh Manh: “Cậu nhìn xem, bình thường Thương Thương là người hiền lành, không hay nổi giận, mà lần này còn tức đến mức thế này, cậu định bỏ qua cho xong à?”
Đỗ Manh Manh đập bàn một cái: “Không, không thể bỏ qua như vậy được.”
Vương Giai Ni hài lòng: “Đúng rồi đó, lát nữa cậu thu thập bằng chứng, tớ sẽ đi đòi lại công bằng cho cậu. Nếu tớ nhớ không nhầm, cái xe Thời Kiến lái là cậu mua đúng không?”
Đỗ Manh Manh hơi do dự, gật đầu, có phần chột dạ: “Ừm.”
Vương Giai Ni lại mắng một câu: “Vô dụng! Được rồi, lát nữa ăn xong, cậu xin nghỉ ở đơn vị, chuyên tâm xử lý chuyện này. Chỉ khi nào chuyện này kết thúc triệt để, cuộc sống của cậu mới yên ổn được.”
Vừa bàn bạc xong, người giúp việc nhà Đỗ Manh Manh gọi điện tới: “Manh Manh à, dì tới dọn dẹp nhà cửa, mà sao đồ đạc trong nhà biến mất hết, còn có công nhân đang tháo điều hòa, cháu định thay đồ mới à?”
Đỗ Manh Manh kinh hoàng, lập tức đứng bật dậy: “Cái gì? Dì ơi, báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát, cháu về ngay bây giờ.”
Vương Giai Ni tức giận: “Quá đáng thật! Đúng là mở rộng tầm mắt!”
Thương Thương cũng tức không kém: “Đi thôi, tớ đi với cậu, hôm nay tớ không phải đến phòng thí nghiệm.”
Mặt Đỗ Manh Manh đỏ bừng vì tức giận, suốt dọc đường đi nghiến răng ken két, nếu trong tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726947/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.