Bùi Nghiễn Lễ đi đến nhìn Thương Thương trước tiên:
“Thế nào rồi? Không bị thương chứ?”
Mặt Thương Thương hơi nóng lên, trong thời gian ngắn cô đã gặp Bùi Nghiễn Lễ hai lần ở đồn cảnh sát, không biết anh có nghĩ cô hay đánh nhau không. Cô nhỏ giọng giải thích:
“Tôi không bị thương, chỉ là tháo khớp tay của Thời Kiến ra thôi.”
Bùi Nghiễn Lễ xác nhận Thương Thương không bị thương, còn Thời Kiến thế nào thì anh không quan tâm:
“Cô chờ nhé, tôi đi làm thủ tục cho cô.”
Khi ký giấy tờ, cảnh sát không nhịn được nói thêm vài câu:
“Dù là lỗi của người đàn ông kia, nhưng ra tay đánh người là sai, lại còn xảy ra ngay trước mặt chúng tôi thì lại càng sai.”
Bùi Nghiễn Lễ lại có phần bao che:
“Cô ấy thích giúp đỡ người khác, điều đó không sai. Hơn nữa cũng chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học, các anh nên khen ngợi những người hành động nghĩa hiệp như vậy.”
Cảnh sát ngẩn người, nghĩ thôi thì khỏi khuyên nhủ nữa, có nói cũng chẳng ai nghe.
Ký tên xong, Thương Thương có thể rời đi, nhưng Đỗ Manh Manh và Thời Kiến thì vẫn chưa giải quyết xong.
Vương Giai Ni không nhịn được mà đứng ở cửa hét to một tiếng:
“Đỗ Manh Manh, về nhà! Không chấp nhận hòa giải, trực tiếp khởi kiện!”
Cảnh sát vẫn đang kiên nhẫn khuyên nhủ, dù sao nếu giải quyết được tại chỗ thì cuối năm họ còn có thành tích. Nếu chuyển sang kiện tụng thì tức là họ không hòa giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726948/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.