"Đợi chút."
"Hửm?"
Trì Tuệ khó hiểu nhìn anh, thấy Quý Nguyên Sơ kéo tay áo xuống, cẩn thận lau ghế hai lần rồi mới nói: "Ngồi đi."
Trì Tuệ: …
Ngại quá đi mất.
...
Không lâu sau, hai bát mì được dọn ra.
Bát mì to bằng mặt cô, đầy ắp sợi mì, phía trên còn có mấy miếng thịt bò to.
Những lát hành được rắc lên cuối cùng đúng là linh hồn của món ăn.
Thơm nức mũi.
Còn chiếc bánh bao to đùng kia nữa.
To thật.
Bánh bao to bằng nắm tay, lớp vỏ trắng mịn, bên dưới đã thấm một lớp dầu màu đỏ từ nhân thịt.
Chỉ ngửi thôi mà nước miếng cô đã tự động chảy ra.
Thơm quá.
Quý Nguyên Sơ đưa cô đôi đũa: "Ăn lúc còn nóng đi."
Trước món ăn ngon, Trì Tuệ ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cầm chiếc bánh bao, bẻ một nửa đưa cho Quý Nguyên Sơ: "Em ăn không hết nhiều như thế, anh ăn thêm đi."
Quý Nguyên Sơ không nhìn, chỉ nói: "Em cứ ăn trước đi, không ăn hết thì để đó."
Trì Tuệ: "..."
Không còn cách nào, cô đành cầm bánh bao ăn từng miếng nhỏ.
Chỉ vừa cắn miếng đầu tiên, cô đã bị hương vị làm cho ngạc nhiên.
Thơm quá!
Vỏ bánh mỏng, nhân thịt đầy đặn, được nêm nếm vừa vặn, nhân thịt chắc nịch, khác hẳn với những chiếc bánh bao cô từng ăn.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bà nội luôn nói đồ ăn bây giờ không ngon như ngày xưa.
Trái cây không còn hương vị của trái cây.
Rau củ không còn hương vị của rau củ.
Thịt cũng chẳng còn hương vị như trước.
Cho đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tieu-kieu-the-mang-khong-gian-dieu-ky/292486/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.