Cố Tích Hoài cũng không thể tưởng tượng được nổi, tính tình cha mình luôn dễ dàng bị gạt, còn trọng tình thân nữa.
Giờ đây ông ấy vùng lên, không có bị Cố Ngân Phượng dắt mũi nữa. Nếu chuyện này đặt ở trước kia, dù có thế nào anh ấy cũng không tin. Xem ra những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này đã khiến ông ấy trưởng thành.
Vừa nghĩ như vậy, Cố Tích Hoài đã lười biếng dựa vào ngưỡng cửa, hứng thú đánh giá biểu cảm của người trong nhà.
Cố Ngân Phượng vô cùng khiếp sợ, ánh mắt trợn tròn, còn duy trì tư thế bị Cố Chí Phượng hất ra. Bà ta nhìn tay mình, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng và dáng vẻ tiễn khách của Cố Chí Phượng, bỗng hít vào một hơi khí lạnh.
Hôm nay thằng tư uống nhầm thuốc rồi sao? Chẳng lẽ ông ấy không nhận ra hôm nay họ đến để vun đắp tình cảm với ông ấy?
Cả người Cố Thiên Phượng thấy chấn động, bỗng chốc không còn ra vẻ anh cả được nữa.
Ông ta đứng ngồi không yên, cau mày nói: “Thằng tư, em nói câu này có ý gì? Là muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta sao?”
Cố Chí Phượng nghe xong lời này, bỗng nhiên mỉm cười, trong tiếng cười khó nén bi thương, anh ấy ngước mắt nhìn về phía ba người: “Cắt đứt quan hệ? Chẳng lẽ đây không phải là chuyện mà hai mươi năm trước mọi người đã làm sao? Mà sao giờ đây lại tới cửa hỏi em?”
Ngoài miệng thì ông ấy vừa nói không nên khiến tình cảm khi bé tiêu hao hết, nhưng rốt cuộc vẫn khác đi rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1858360/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.