Mỗi lần ăn cơm đều là một lần hành hạ, nhưng bọn họ lại cam tâm tình nguyện chịu hành hạ. Thực sự là quá thơm, mùi thơm này không phải mùi thơm do dùng gia vị tạo nên, vừa ngửi thì thấy thơm ngào ngạt, nhưng ngửi nhiều sẽ cảm thấy ngán.
Mà là mùi thơm dịu của nguyên liệu nấu ăn yếu ớt lần lượt ngấm vào trong tim can, mãi mà không tan hết.
Vương Vệ gói sủi cảo xong, vừa đưa Tiêu Hiểu đi ra cửa thì nhìn thấy hàng xóm xung quanh đều mở cửa ra, rất nhiều người thò đầu sang bên này xem.
Thấy hai người họ đi ra, đều rất ngượng ngùng.
Bị đồ ăn làm cho thèm thuồng, trèo lên khung cửa sổ nhìn ra giống như trẻ con vậy, hơn nữa còn bị chủ nhân bắt gặp, quả thực khiến người ta xấu hổ.
Vương Vệ chỉ làm như không thấy, đưa sủi cảo đến từng nhà một. Những hàng xóm này không ngờ rằng còn có thể được nhận sủi cảo, rối rít cảm ơn, sau đó lại chọn ra vài món ngon trong cơm tối của nhà mình ra bưng đến.
“Em gái, chúng tôi đã ăn sủi cảo rồi, mùi vị thực sự rất ngon. Tay nghề của em học từ đâu về vậy, chị dâu có thể học cùng em được không? Em không biết đấy thôi, ăn sủi cảo của em rồi, chồng và các con chị đều nói đồ ăn chị làm là cho lợn ăn.”
Người đưa canh xương đến trước mặt là hàng xóm ở bên phải, cũng là một chị gái hơn ba mươi tuổi. Mặc dù ngoài miệng nói rằng cơm mình nấu bị chê, nhưng nụ cười trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205038/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.