Vương Quyên ở trong thành không làm việc tốn sức gì mấy nên chạy thì không nhanh nhẹn bằng mấy người nhà họ Vương khác, dần dần liền tụt lại phía sau, Người Vương Vệ ghét nhất chính là Vương Quyên gây chia rẽ này.
Anh nắm lấy tóc Vương Quyên, trực tiếp kéo cô ta ngã trên đất.
Vương Quyên tuyệt vọng thét chói tai: “Tôi sai rồi, chú tư, tôi sai rồi, tôi không dám nữa…”
Vào lúc Vương Vệ đưa d.a.o lên cổ cô ta, Vương Quyên sợ tới mức run như cầy sấy.
Người trong thôn đuổi theo phía sau, thấy Vương Vệ thật sự đưa d.a.o lên cổ Vương Quyên thì sợ tới mức nhao nhao thay đổi sắc mặt: “Cậu Vệ, đừng làm bậy, nghĩ đến vợ cậu, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì cô ấy làm sao?”
Vương Quyên nghe xong, hi vọng nhìn về phía Vương Vệ.
Trong mắt Vương Vệ chứa sự điên cuồng: “Tôi và vợ tôi đang yên đang lành, bọn họ cứ muốn tới kiếm chuyện, dù sao cũng không sống yên, chi bằng chấm dứt hết mọi chuyện.” Nói rồi anh liền giơ d.a.o bổ về phía đầu Vương Quyên.
“A…” Trong mắt Vương Quyên chỉ còn lại d.a.o chẻ củi sắp c.h.é.m đầu cô ta thành hai, đột nhiên hét lên một tiếng, trợn trắng mắt trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Dao của Vương Vệ rơi xuống cạnh cổ Vương Quyên, khiến đất b.ắ.n lên tung toé.
TBC
Nhưng tình hình này rơi vào mắt ly người nhà họ Vương nhìn ở khoảng cách xa thì chính là Vương Vệ thật sự c.h.é.m xuống cổ Vương Quyên.
Lúc này bọn họ cũng không dám ôm tâm lý gặp may nữa, kêu cha gọi mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205382/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.