🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có câu, kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, loại chênh lệch này khiến cho tất cả mọi người đều có chút không thể chấp nhận được.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của người khác, Giang Hoài cũng không muốn giải thích nhiều, trên đời này người duy nhất hắn cảm thấy có lỗi chính là nhà họ Diệp, người khác nghĩ thế nào đều nằm ngoài suy nghĩ của hắn.

Ở thôn Đại Oa, lúa mì chủ yếu được trồng vào mùa xuân.

Để kiếm thêm vài xu, đàn ông, phụ nữ và trẻ em trong làng đều sẽ vác cuốc ra đồng, miễn là bọn họ có khả năng làm việc thì đều được nhận công điểm tương đương với sức lực bỏ ra.

Diệp Ngưng Dao không có tham vọng lớn, cô không có cảm giác thèm ăn khi không ăn bánh bao. Những đồng tiền kiếm được từ công việc kế toán đã đủ để nuôi sống cái bụng của cô, cho nên cô không hề nghĩ đến việc kiếm thêm tiền nhờ việc này.

Từ khi tin đồn được làm sáng tỏ, dân làng đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp, có thương cảm, có khinh bỉ, có hả hê…

Chỉ cần không cố ý ở trước mặt cô khiêu khích, Diệp Ngưng Dao chưa từng nghĩ đến việc chấp nhặt với những người phàm này.

Nhưng có đôi khi, nếu bản thân không gây rắc rối, sẽ luôn có người không biết tốt xấu cố tình chạy đến để chọc tức mình.

Vào ngày này, cô vừa rời khỏi văn phòng ủy ban thôn, đang định đến nhà kho để kiểm tra hàng hóa và sổ sách thì đột nhiên có một người phụ nữ giận dữ chạy về phía cô, không đợi cô thấy rõ là ai, người đó đã đổ xuống một trận mắng, “Diệp Ngưng Dao, cái đồ hồ ly tinh kia! Nếu cô không phát cho tôi một cái bao tay thì tôi không để yên cho cô đâu, cô xem tay tôi bị phồng rộp hết cả lên rồi đây này.”

Người phụ nữ giơ đôi tay của mình lên, cô ta có vóc dáng nhỏ con nhưng giọng nói thì lại tỉ lệ nghịch với vóc dáng của mình.

Cô nhớ người phụ nữ này tên là Triệu Tiểu Liên, một góa phụ trong làng.

Diệp Ngưng Dao khi không lại bị mắng là “hồ ly tinh” thì cau mày, rất không hài lòng với cái danh xưng này.

Lúc còn ở tiên giới cô vốn không có quan hệ tốt với những hồ ly ở Thanh Khâu, đương nhiên bây giờ bị một người phàm gọi như thế thì Diệp Ngưng Dao cảm thấy rất mất mặt!

Khoảng thời gian này mọi người đều đang làm việc đồng áng, xung quanh cũng không có bao nhiêu người, Diệp Ngưng Dao còn có việc phải làm, cũng lười ở chỗ này tranh luận cùng cô ta, vì vậy nghiêm mặt giải thích nói: “Trong làng đã có quy định, cô chỉ có thể nhận được một đôi găng tay mới sau ba năm, cô đã nhận được một đôi bao tay mới vào năm ngoái, cho nên năm nay không thể nhận được nữa.”

“Còn nữa, nếu cô dám gọi tôi bằng mấy biệt danh lung tung, cẩn thận tôi tát cô một cái.”

Khí chất bình tĩnh và mạnh mẽ của cô khiến trái tim Triệu Tiểu Liên đập “thình thịch” một chút, nhưng cô ta vẫn căng da đầu và tiếp tục tỏ ra kiêu ngạo, “Ai nói tôi nhận được bao tay vào năm ngoái hả? Tôi không có nhận được.”

Nói xong Triệu Tiểu Liên liền đưa tay xuống véo eo của mình, chuẩn bị xoay người khóc lóc ăn vạ.

“Trong thôn có hóa đơn ghi chép rõ ràng, không phải cứ chối là sẽ chứng minh mình không nhận được đâu.” Diệp Ngưng Dao luôn cảm thấy người phụ nữ này đang cố ý tìm lỗi rồi bắt bẻ cô.

Đáng tiếc lần này cô ta đụng nhầm người rồi, chỉ có mấy đôi bao tay màu trắng, cho nên phát cho ai dùng cô đều nhớ rõ cả, bởi vậy tuyệt đối không có chuyện cô nhớ lầm.

Hai người cứ đứng đó cãi cọ mãi, lúc này Phó Thập Đông lái xe bò đi ngang qua bọn họ, Diệp Ngưng Dao nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

Ngay khi cô định lên tiếng chào hỏi, Triệu Tiểu Liên đang quậy phá trước mặt cô lại đột nhiên di chuyển và õng ẹo đi về phía Phó Thập Đông.

“Anh Đông Tử, anh đang làm gì ở đây vậy?”

Bị một người phụ nữ lớn tuổi hơn và không thân thiết vô cớ gọi là anh, Phó Thập Đông cau mày trực tiếp đi ngang qua cô ta và dừng lại trước mặt Diệp Ngưng Dao.

“Cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi một đoạn.”

“Được, cảm ơn anh.” Diệp Ngưng Dao trực tiếp nhảy lên xe bò, tâm trạng vừa mới bị phá hủy lại tốt đẹp quay trở lại.

“Anh Đông Tử, anh cũng đưa em đi một chút đi, thanh niên trí thức Diệp đi đâu em cũng đi đó.” Triệu Tiểu Liên ngước mắt lên và lén lút nháy mắt với anh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.