Những người phía sau đang dần dần đến gần, sợ rằng đầu óc của người này bị điên và mang đến một số tin đồn xấu cho Diệp Ngưng Dao, Phó Thập Đông dùng hết sức đẩy vai hắn ta ra, không quay đầu lại mà rời khỏi khu rừng. Bởi vì dùng sức quá mạnh, Giang Hoài bị đánh lui về sau mấy bước, hắn ta xoay người nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng trống rỗng… Trong cơn hôn mê, Diệp Ngưng Dao mơ thấy bản thân đang đi chân trần trên cánh đồng tuyết, xung quanh là gió lạnh gào thét. Cô ôm vai chỉ cảm nhận cái lạnh vô tận. Phía trước là cánh đồng tuyết dài bát ngát vô tận không thấy điểm cuối. Cô không biết mình đang ở đâu, ngoài sự hoảng loạn ra, trong đầu cô lúc này chỉ nhớ đến Phó Thập Đông. Nếu từ nay về sau ý thức của cô bị nhốt ở đây thì anh phải làm sao bây giờ? Trong tương lai gần, nếu người đàn ông đó quên đi cô và kết hôn với người khác… Vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Diệp Ngưng Dao nắm chặt tay, trong lòng vô cùng tức giận. Người đàn ông của cô thì ai cũng đừng mong nhớ thương đến! Có lẽ là bởi vì quá nhiều oán hận, cô đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng và mệt mỏi của người đàn ông. “Em tỉnh rồi à? Còn lạnh không?” Phó Thập Đông áp lòng bàn tay lên trán cô, sau đó di chuyển lên má, vẫn còn mát, nhưng đỡ hơn nhiều so với cái lạnh vừa rồi. “Em bị làm sao vậy?” Diệp Ngưng Dao nắm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-dau-qua-tim-cua-vai-ac/1310392/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.