Tô Kiến Quốc và những người anh khác không ngừng nghiến răng, việc bắt cóc em gái là việc quá nghiêm trọng.
Người em mà họ vất vả mới có được, cứ như thế mà biến mất? Ai đã bắt cóc Vãn Vãn?
Là ai?
“Ba mẹ nhìn xem, anh Kiêu tới rồi!” Tô Kiến Dân đột nhiên chỉ về phía trước mà hô to.
Trong lòng Tô Cầm và Lục Tư Hoa như có linh cảm gì đó, trong lòng như cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện bóng dáng một thiếu niên đang ôm một đứa bé trong ngực.
“Chú, cháu đưa Vãn Vãn về rồi.” Trong lòng Trình Kiêu là Vãn Vãn đang ngủ say.
“Con tôi, con tôi." Lục Tư Hoa chạy đến ôm Vãn Vãn, nước mắt chảy dài như sông, tất cả đều rơi hết lên mặt Vãn Vãn.
Mất rồi lại tìm thấy, trái tim gần như tan nát của Lục Tư Hoa cuối cùng cũng được chữa lành một chút.
“Trình Kiêu, cám ơn cháu đã giúp chú tìm được Văn Vãn” Tô Cầm không biết nên nói cái gì, chỉ vỗ vỗ bả vai cậu ấy, cảm ơn thằng bé này.
Trình Kiêu chỉ mím môi, không nói gì.
Tô Kiến Quốc nói: "Trình Kiêu, em đã tìm thấy Văn Vãn ở đâu?"
Mọi người đều tìm kiếm như điên, nhưng không ai tìm thấy cô bé, nhưng Trình Kiểu lại tìm thấy cô bé, đây phải nói là một kỳ tích.
Trong lúc mọi người tuyệt vọng, hy vọng lại từ trên trời rơi xuống.
"Là tiếng khóc của Vãn Vãn dẫn em đến đó. Em phát hiện có người bắt cóc Vãn Vãn, vì vậy em theo đuôi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718810/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.