Ông nhìn nhìn, không tránh khỏi lắc lắc đầu, đến cả lời cảnh báo cũng không buồn nói nữa. Mấy tiếng đồng hồ trước, ông còn nói lời cảnh báo với cô bé kia, cũng không thấy cô bé ấy nói lời ác độc như vậy.
Nhưng cô bé trước mặt này thì sao? Ông còn chưa nói câu gì, chỉ xuất phát từ hiếu kỳ nhìn cô bé một chút, cô bé liền buông lời cay độc.
Thật buồn, cô bé này, đáng tiếc rồi.
"Ông đứng đó lắc đầu làm cái gì? Nhìn mặt cháu làm gì? Không nói cháu đi báo ủy ban thôn!" Tô Vũ Đình mặt khó chịu, hung dữ nói.
Người đàn ông trung niên lẽ ra không định nhắc nhở cô bé, ông không muốn ở nông thôn này làm lại nghề cũ, lúc ông ở công xã Khải Minh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
Lúc này, ông lắc đầu thở dài nói: "Ông than cháu còn nhỏ vậy mà đã độc ác, mồm miệng giữ chút đức, tích thêm phúc phần cho bản thân đi Những lời khác, ông cũng không muốn nói nữa, chỉ nói một câu như vậy, cũng không để ý đến cô bé nữa, chuyển người dời đi.
Tô Vũ Đình miệng nói khẽ "Chẳng hiểu gì cả", định sẽ chửi ông ấy một trận, nhưng người ta đi mất rồi, không nhẽ lỗi người ta lại tiếp tục chửi?
Cô bé vừa đi về vừa chửi, lúc đi được nửa đoạn đường, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, nhớ ra điều gì đó.
Sáu tuổi, người đàn ông xa lạ, xem bói, phúc phần...
Loạt từ mấu chốt này, mỗi người đều có vẻ rất bình thường, nhưng kết nối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2719002/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.