Câu nói ấy khiến đôi mắt Vương Phương Phương đỏ hoe, nước mắt rưng rưng chực trào.
Lục Chính Kỳ lên tiếng, giọng trầm tĩnh:
"Trí thức về quê thường khó khăn, không về cũng không sao. Năm sau về vẫn kịp mà."
Nghe vậy, Vương Phương Phương vội lau nước mắt, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào ai nữa. Cô ta cũng lặng lẽ nhích ra xa khỏi Lục Chính Kỳ một chút.
Lâm Uyển chỉ lạnh nhạt nói:
"Vất vả cho mọi người rồi. Tôi nghe nói sau này số lượng sinh viên về quê sẽ còn nhiều hơn, thậm chí sẽ trở thành chính sách. Tốt nghiệp trung học cũng phải về quê. Khi ấy, thanh niên trí thức đông hơn, chắc sẽ xây dựng các khu riêng cho các cô cậu, nên cũng không lo cô đơn nữa."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như sét đánh ngang tai Vương Phương Phương. Sắc mặt cô tái nhợt, bàn tay siết chặt bát cơm. Những lời đồn cô nghe trước đó nay đã thành sự thật, chuyện phải cắm rễ ở nông thôn đúng là không phải trò đùa.
Ở phía bên kia, Lục Tâm Liên dường như không muốn bỏ lỡ cơ hội, liếc mắt ra hiệu cho bà Lục.
Bà Lục hắng giọng một tiếng, nhìn quanh và nói:
"Tâm Liên cũng lớn rồi. Các con là anh trai, chị dâu, có phải nên tìm việc gì đó cho nó làm không?"
Lâm Uyển ngồi yên, không hề để tâm đến lời bà nói. Chị dâu cả và chị dâu hai cũng không dám chen vào, bởi biết rõ bà Lục đang nói với ai.
Lục Chính Kỳ đành giải thích:
"Mẹ, bây giờ trong đại đội không thiếu giáo viên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1016073/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.