Bà Nhiếp kinh ngạc: “Còn học cả trung y? Cháu có nhiều thầy lắm sao?”
Lạc Di ngọt ngào cười bảo: “Ông Tiêu cũng là thầy cháu đó.”
Bà Nhiếp biết ông cụ Tiêu là giáo sư đại học, học thức rất uyên thâm: “Ông dạy cháu cái gì?”
“Toàn bộ, con bé rất thông tuệ, học cái gì cũng rất nhanh.” Ông cụ Tiêu từ ái nói, chẳng mấy dịp được khoe học trò mà, “Tiểu Di đã học xong tiếng Anh và tiếng Nga, có học qua Quốc học và hội họa, thành tựu cũng coi như tạm được.”
Đứa cháu ngoan của ông bị người ta xem thường, dù ông cụ bao dung rộng lượng đến đâu cũng không muốn nhịn mãi.
Lạc Di xuất thân nông thôn, đúng vậy, nhưng con bé không hề tự ti, tính tình tích cực lạc quan, thiện lương kiên định, bằng vào trí tuệ vượt trội của con bé, sớm muộn sẽ có ngày tỏa sáng rực rỡ không ai bằng.
Ông cụ muốn cho mọi người đều biết, Lạc Di xuất sắc cỡ nào, cái dạng âm u oán phụ nào đó tuyệt đối không có cửa so với con bé.
Người nhà họ Nhiếp ngây cả ra, tài giỏi đa năng đến thế kia ư?
Tài hội họa thì cha con Nhiếp Khánh Vân đã được chứng kiến, phong cách vẽ rất độc đáo.
Nhiếp Khôn Minh thử hỏi bằng tiếng Nga: “Cháu học hai ngoại ngữ mất bao lâu? Có thể giao tiếp trôi chảy với người bản địa không?”
Lạc Di cũng trả lời bằng tiếng Nga: “Chắc chắn là được rồi ạ, hai ngoại ngữ này cháu đã mất rất nhiều thời gian để học, tận ba năm lận đó.”
Nhiếp Khôn Minh: Ờ! Ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2515861/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.