Lạc Di vừa bước ra khỏi cửa thư phòng, sư mẫu đã bước tới: "Tiểu Di đến đây, có đồ ăn ngon nè."
Là hoành thánh tôm Tam Tiên, đây là món ăn sở trường nhất của sư mẫu, Lạc Di ăn không thấy ngán.
Lạc Di hoan hô một tiếng, vội vàng ăn không kịp chờ, vừa có tôm bóc vỏ tươi giòn, lại có nhân thịt đầy ú ụ kèm theo mùi rau cần thơm ngát, ăn cùng với nước canh ngon ngọt, ngon không thể tả.
Ăn được một nửa thì trong thư phòng truyền ra tiếng rống to: "Lạc Di, em vào đây mau."
Động tác của Lạc Di cứng đờ: "Mình không nghe thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết."
Lão Mạc không khỏi trợn trắng mắt, cái con bé này: "Tiểu Di cái gì cũng tốt, chỉ là lười thôi."
"Con bé có tầm mắt và đầu óc như thế đúng là tài giỏi thật, chỉ là không muốn nhúng tay vào, từ nhỏ con bé này đã lanh lợi như thế rồi." Nhiếp Khôn Minh nhớ tới chuyện cũ thì cản thán.
"Tôi còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp con bé, mặc bộ quần áo đầy mụn vá giặt đến bạc màu, là quần áo của mẹ nó rồi sửa nhỏ lại, nhưng không tỏ vẻ nhút nhát dè dặt gì, ngay từ khi đó tôi đã biết đây là một đứa bé có chí lớn rồi."
Lão Mạc ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên ông ấy gặp Lạc Di là vào kỳ thi đại học, khi đó điều kiện của nhà họ Lạc đã khá giả, Lạc Di không cần mặc lại quần áo được sửa nhỏ của mẹ, xem như ăn mặc chỉnh chu.
"Hồi xưa con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2557615/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.