Đương nhiên đồ tốt phải để lại cho quốc gia của mình rồi.
Lạc Di đè cánh tay ông ấy lại, cười tủm tỉm nói: "Thầy đừng sốt ruột, nghe em nói này."
Lão Mạc hít sâu một hơi, cố gắng nén lo âu xuống: "Để thầy xem em muốn nói thế nào."
Lạc Di suy nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ rồi kiên nhẫn giải thích: "Nói nôm na thì nếu ứng dụng phần mềm máy tính mà em nghiên cứu xin được quyền sáng chế, thì ai muốn sử dụng phải bỏ tiền ra mua."
Lão Mạc không bị thuyết phục: "Không bán, quốc gia chúng ta dùng độc quyền cũng có thể kiếm được tiền, còn kiếm được nhiều hơn."
Ông ấy là ngôi sao sáng của giới học thuật nhưng cũng có giới hạn nhất định.
Mà Lạc Di thì khác, kiếp trước cô đứng trên cao, thấy được nhiều thứ nên nhìn được xa hơn.
"Nhưng mà chỉ một hai năm thôi là phần mềm sẽ bị phá giải, người ta không cần bỏ tiền đã dùng được rồi, đấy là em đã ước chừng xa, nói không chừng có khi chỉ trong một hai tháng. Nhưng nếu xin quyền sáng chế thì bọn họ không cần bỏ thời gian và sức lực để phá giải mà chỉ cần mua trực tiếp, đây là hình thức hai bên cùng có lợi."
"Tất nhiên là thứ cốt lõi nhất không thể mang đi xin quyền sáng chế được, nhưng có thể chia sẻ những thứ chỉ có tác dụng trong thời gian có hạn, người ở những nước khác mua lại bản quyền của em, vậy thì số tiền đó phải nhiều tới mức nào chứ?"
"Hơn nữa càng nhiều người dùng thì lại càng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2557618/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.