Thế là Giang Niệm Tư dùng hai tay nhấc một cái, ném chiếc túi ra ngoài.
“Vậy cháu ném Tưởng Tân Lệ: Qua loạ!
“( Bác sĩ Giang không làm theo người bình thường.
Hai mắt bà ấy gần như trợn tròn nhìn đống phiếu mua đồ rơi xuống đất, trái tim đang rỉ máu.
Cho nên, đây là bà ấy đang bị gây khó dễ sao?
Sống uổng phí mấy chục năm, vậy mà lại bị cô nhóc này nắm thóp, nhưng mà bà ấy cũng không thể nào phản bác hay trách cứ.
Nhìn bà ấy trợn mắt hốc mồm, Giang Niệm Tư kém chút cười ra tiếng, Thẩm Trình cũng như thế.
Ở chung không lâu nhưng Thẩm Trình lại rất hiểu tính cách của Giang Niệm Tư, cô không thích chiếm tiện nghi, nhất là không thích chiếm tiện nghi của bệnh nhân.
Có thể giống như cô nói, không thể làm hỏng nguyên tắc của bác sĩ.
Nếu không tất cả bệnh nhân đều mang quà đến cho bác sĩ khi đến xem bệnh thì phải làm sao?
Nhìn mẹ mình ăn quả đắng, Thẩm Trình cười cười khiến đuôi mắt giương lên.
Lúc Giang Niệm Tư giương mắt vừa vặn đối mặt với Thẩm Trình, trong mắt hai người đều có ý cười.
Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, làm khẩu hình với anh: “Con bất hiếu”
DTV
Thẩm Trình nhìn hiểu khẩu hình của cô, đối diện với gương mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời của cô thì anh như kẻ mất trí, thế mà anh lại cảm thấy tim mình đập thình thịch khi bị cô mắng.
Thực sự là điên rồi.
Trong lòng phỉ nhổ, nhưng ý cười trong mắt lại bán rẻ tâm tình tốt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2598467/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.