Bởi vì viện trưởng Lục yêu cầu nên bọn họ mới tới kiểm tra năng lực của cô xem có thể gia nhập viện nghiên cứu hay không.
Trước khi viện trưởng Lục yêu cầu hẳn là đã nói qua với cô.
“Vì sao?”
“Thẩm Thanh Tuệ là người của viện nghiên cứu các người đúng không?” Giang Niệm Tư nói: “Mỗi trường làm việc rất quan trọng, tôi muốn được thoải mái một chút. Nếu lúc nào cũng phải đối địch với đồng nghiệp thì tôi không chấp nhận được. Tôi nghĩ có lẽ tôi chấp nhận ở lại đây hơn.
Thẩm Thanh Tuệ.
Nghĩ tới những lời Thẩm Thanh Tuệ nói lúc trước, lão Lâm có chút tức giận: “Có phải cô ta tới tìm cô nói mấy lời khó nghe gì không?”
Giang Niệm Tư lắc đầu: “Chồng của tôi là Thẩm Trình, cô ấy có ý kiến rất lớn với chồng của tôi. Với tình hình này dù là khi nào thì chúng tôi cũng không thể chung sống hòa bình, nên thực xin lỗi, tôi không thể gia nhập viện nghiên cứu”
“Là vì nguyên nhân này?” Lão Lâm cảm thấy rất khó tin: “Nhưng mà bác sĩ Giang, chỉ khi vào được viện nghiên cứu cô mới có thể phát huy được giá trị tốt nhất.”
“Nơi này rất tốt.” Giang Niệm Tư nói: “624 là bệnh viện quân khu, tôi ở đây cũng có thể phát huy được năng lực, hơn nữa viện trưởng Lục đã giúp tôi liên hệ với xưởng chế tạo thuốc Quốc Doanh. Tôi có thể nghiên cứu dược phẩm, thông qua xưởng chế tạo thuốc sản xuất hàng loạt, cũng có thể giúp được rất nhiều người. Thật xin lỗi, để mọi người về tay không một chuyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2689724/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.