“Cậu đi nước ngoài được mấy lần? Có hiểu biết bao nhiêu về giáo viên của bọn họ? Sao cậu có thể khẳng định giáo viên nước ngoài nhất định tốt hơn giáo viên trong nước?”
“Ước mơ ra nước ngoài không sai, nhưng cũng phải có chính kiến, đừng có a dua theo người khác.”
Bị cha ruột phản bác, Lục Chính Phong ngượng ngùng sờ mũi.
Ông cụ Lục nhìn về phía Giang Thiên Ca, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Bây giờ người người nhà nhà đều cho rằng trăng nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, đều muốn chạy ra nước ngoài.”
“Thiên Ca, cách nghĩ và cách làm của con đều rất tốt. Có phân tích của riêng mình, cân nhắc thận trọng, không chạy theo đám đông.”
“Chuyện học tập của mọi người, ông không hiểu. Nhưng ông biết, chỉ cần có lòng học tập, ở đâu cũng có thể học được những điều hay. Con đã quyết định ở lại trong nước, thì phải học cho giỏi, ông rất kỳ vọng vào con! Đừng để bị ảnh hưởng bởi những kẻ có suy nghĩ lệch lạc kia.”
Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.
Thấy Giang Thiên Ca hiểu chuyện ngoan ngoãn, Ông cụ Lục lại trừng mắt nhìn Lục Chính Phong, kẻ đang bị nghi ngờ là có suy nghĩ lệch lạc.
Vẻ mặt ông như muốn nói: Ngay cả Giang Thiên Ca mười mấy tuổi mà còn không bằng, uổng cho cậu sống đến ngần này tuổi.
Lục Chính Phong: “…”
Trừng mắt với con trai xong, Ông cụ Lục liền nhìn Lục Tự Khôn và Lục Tự Văn, ông dạy dỗ:
“Hai đứa phải nhớ kỹ cho ông, chúng mày ra nước ngoài không phải để rong chơi hưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-thien-kim-that-tro-ve-sung-quan-kinh-thanh/2749662/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.