“Chị dâu à, thằng Xuyên nhà chị bị bắt vì tội lưu manh rồi, chắc là không về được nữa đâu.”
Đổng Hoa xông thẳng vào sân nhà Miêu Tú Lan, cố gắng vắt ra vài giọt nước mắt.
Nhưng nghĩ tới chuyện bà lão kia mắt đã gần mù, chẳng nhìn thấy gì, bà ta dứt khoát khỏi cần giả vờ.
“Nó có về được hay không không liên quan đến cô. Cút khỏi nhà tôi.”
Miêu Tú Lan đâu phải chưa từng trải qua sóng gió gì.
Đổng Hoa hại nhà chị dâu của bà ta đâu chỉ một hai ngày.
Cho dù thật sự thằng Xuyên không bao giờ quay lại, bà cũng tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt trước mặt Đổng Hoa.
Nếu bà còn nước mắt để mà rơi.
Nuôi kẻ vong ân, giờ lại hóa thành kẻ thù.
“Chị dâu à, lời này nói không được vậy đâu. Thằng Xuyên mà không về được, nhà chị chẳng phải sẽ không còn ai làm trụ cột nữa sao. Dưới thằng bé còn có hai đứa em gái, không chỗ dựa tựa, chị cũng cần có người phụng dưỡng lúc cuối đời chứ?”
Lần thứ 108 bà ta nhắc lại:
“Hay để tôi đưa một đứa cháu trai cho chị làm con thừa tự nhé. Dù sao tôi cũng có tới bảy tám đứa cháu nội, chị cứ thoải mái chọn một đứa ưng ý đi.”
Đổng Hoa định giả vờ thân thiện hơn chút, nhưng từng câu từng chữ bà ta nói ra đều như những mũi d.a.o cắm vào tim bà lão.
Nhà em trai bà có bảy tám đứa cháu trai, mà nhà bà chỉ còn lại một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741165/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.