Cố Thanh Xuyên đút tay vào túi áo, chạm phải hai gói giấy dầu cứng cáp.
Lôi ra nhìn, thì ra là hai cái bánh rán.
Anh hơi sững người.
Lúc vội vàng quay về, anh đâu để ý túi áo khoác lại có thêm hai cái bánh rán.
Chắc là Khương Từ lén nhét vào, còn đặc biệt nhờ nữ cảnh sát nhắn anh ra ngoài nhớ mặc áo choàng.
Con bé đó... vẫn y như trước, cứ thích nhét đồ ăn vào túi áo anh.
Lúc nãy có Đổng Hoa ở đây, em gái nhỏ của anh sợ hãi không dám ra ngoài.
Giờ thấy anh trai đã bình an trở về, mới vội vã chạy ra, quấn lấy anh như sợ mất luôn người anh duy nhất.
Cố Thanh Xuyên đưa một cái bánh rán cho bà nội:
“Bà ơi, ăn bánh đi ạ.”
Chiếc bánh vàng ruộm hai mặt, bên trong là cải khô muối và tóp mỡ.
Tuy đã nguội nhưng vẫn thơm nức mũi — là loại bánh rán nổi tiếng của quán ăn quốc doanh.
Bánh mè thường chỉ ba xu một cái, còn loại nhân thịt này đến tám xu, hai cái là một hào sáu, nhà anh chẳng dám mơ ăn nổi.
“Lại là con bé đó cho cháu à?”
Bà lão tuy không muốn ăn, nhưng bánh thơm quá, cắn một miếng vẫn không nhịn được.
“Sau này đổi ra tiền trả lại cho nó.”
“Vâng ạ.”
Cố Thanh Xuyên gật đầu, rồi đưa cái bánh còn lại cho em gái.
“Thế còn anh thì ăn gì?”
“Anh ăn trên đường rồi.”
Cố Thanh Xuyên quay người ra cửa:
“Bà ơi, cháu ra ngoài một lát.”
Cô bé đó vẫn chưa biết ai đã đẩy mình ngã, anh phải đến báo cho cô biết để còn cẩn thận đề phòng người đó.
“Anh ơi, anh nhớ về sớm nhé.”
Cố Đình Hương không nỡ ăn nửa cái bánh rán còn lại.
Anh cô nói dối, anh ấy đâu có ăn gì trên đường.
Cô bé bẻ đôi cái bánh, để một nửa vào tủ bếp, rồi bắt đầu nấu cháo rau dại.
…
“Tuệ Tuệ, ba mẹ mình sao vậy? Hôm nay sao em lại nấu cơm?
“Cơm em nấu có ăn nổi không đấy?”
“Không ăn được thì đừng có ăn!”
Chung Tuệ Tuệ trừng mắt lườm chồng một cái, ném cái xẻng xào lên bếp rồi bỏ mặc không làm nữa.
Khương Hoành Hải thấy vợ giận thì dịu giọng, cầm lấy cái xẻng:
“Em đi nhóm bếp đi, để anh xào món.”
Khương Hoành Hải là con thứ hai trong nhà họ Khương, làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, đã có mười năm kinh nghiệm, tay nghề nấu nướng phải nói là khỏi chê.
Chỉ có điều, anh hầu như chưa từng nấu cơm ở nhà.
Mỗi khi đến giờ ăn tối thì nhà hàng là lúc bận rộn nhất, nên buổi tối anh thường về đến nhà cũng đã hơn chín giờ.
Còn ngày nghỉ ở nhà thì Hứa Linh Chi cũng không cho con trai vào bếp nấu nướng.
Bà Hứa thương con trai, nói thẳng:
“Trong nhà không phải hết sạch đàn bà, việc gì phải để đàn ông xuống bếp?”
Ba cô con dâu, không sai khiến thì phí.
Chỉ tiếc hai cô con dâu thứ hai và thứ ba nấu ăn dở tệ, nên bữa tối trong nhà đều do cô con dâu cả đảm nhận.
Hôm nay Khương Hoành Hải về sớm là do em trai thứ ba của anh làm ở nhà máy cơ khí tan làm xong thì chạy tới nhà hàng quốc doanh gọi anh về gấp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vừa bước chân vào nhà đã thấy không khí khác hẳn mọi ngày.
Ông cụ Khương đầu cúi gằm, ngồi hút thuốc lào trong gian giữa.
Còn bà Hứa thì nằm trên giường trong phòng phía đông tầng một, kêu gào đau tim, rên đến mức ai nghe cũng muốn nổ đầu.
Bình thường bữa tối đều là do chị dâu cả nấu, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Chị dâu đâu rồi? Không có ở nhà à?” – Khương lão nhị hỏi vợ.
Chung Tuệ Tuệ khẽ hất cằm về phía lầu hai, nhỏ giọng nói với chồng:
“Chị ấy ở trên lầu. Em vừa mới về đến nhà là bị ba chỉ đích danh bắt vào bếp nấu cơm, cũng chẳng dám hỏi nhà mình xảy ra chuyện gì. Anh lên hỏi thử ba xem.”
“Anh còn lạ gì quy củ của ba mình chứ, có chuyện to cỡ nào cũng phải đợi ăn cơm xong mới được nói.”
Trong lòng Khương Hoành Hải cũng hơi bất an, nhưng giờ ba chưa mở lời, anh đâu dám chọc giận ông.
Dù sao cũng chẳng ngoài mẹ hay em gái — chỉ có hai người đó là dám chọc giận ba.
Tay nghề và tốc độ của đầu bếp không phải dạng vừa, chẳng bao lâu là nấu xong bữa tối.
Đúng lúc vợ chồng em ba và mấy đứa trẻ về đến nhà.
“Ăn cơm thôi.” – Ông cụ Khương cất điếu thuốc lào, lên tiếng.
“Vợ thằng ba, đi gọi chị dâu con với Tiểu Từ xuống ăn cơm.”
Vợ Khương lão tam nghĩ thầm: chuyện lạ thật!
Bà mẹ chồng từ trước đến giờ xót con trai đến mức không cho vào bếp, mà hôm nay để anh hai nấu cơm.
Chị dâu cả nghỉ ngơi trên lầu mà bà cũng không nổi trận lôi đình mắng chửi.
Không khí hôm nay thực sự có gì đó rất bất thường.
Cô cũng chẳng dám hỏi gì.
Hứa Linh Chi đã đói lắm rồi, lúc con trai thứ hai nấu cơm bà đã nghẹn đầy một bụng tức.
Chỉ vì sợ ông cụ Khương mà không dám lên tiếng.
Giờ thấy ông lão bảo con dâu thứ ba đi gọi con dâu cả xuống ăn cơm, bà không nhịn nổi nữa, lao từ phòng ra hét lớn:
“Vợ thằng cả, sao mặt cô có thể dày thế hả? Con trai tôi nấu cơm cho mấy người ăn, cô còn không mau lết xác xuống, muốn tôi lên tận nơi mời cô xuống à?”
“Bà câm miệng! Không muốn ăn thì quay lại phòng mà nằm tiếp đi.”
Ông cụ Khương ghét nhất là gây gổ trong lúc ăn cơm.
“Ba mẹ, hai người ngồi xuống trước đi đã.
“Đại Trụ, Nhị Trụ, Tam Trụ, dẫn em đi dọn cơm nào.”
Vợ Khương lão tam thấy sắp có to chuyện, vội ra tay dập lửa:
“Anh hai cũng ngồi xuống đi, anh nấu cơm vất vả rồi. Để em lên gọi chị dâu.”
“Chị dâu, Tiểu Từ, xuống ăn cơm thôi.”
Con dâu thứ ba nhà họ Khương là Thẩm Mai Mai hối hả bước lên lầu.
Vừa vào phòng Khương Từ, liền bị một hòn đá từ ngoài ném trúng đầu.
Lực khá mạnh, trán bị đập đến đỏ một mảng.
Cô chưa kịp để ý đến hòn đá lăn xuống sàn, đã vội nhào ra cửa sổ mắng lớn:
“Đứa nào không có mắt ném đá vào nhà tao thế hả?”
Khương Từ vội nhặt hòn đá được bọc giấy trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay rồi chạy đến bên cửa sổ.
Cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, trong chớp mắt đã lẩn ra sau gốc cây hoè lớn.
Là anh ấy sao? Nhất định là Cố Thanh Xuyên.
Khương Từ vội vàng giúp anh che giấu:
“Thím ba, người ta chạy mất rồi. Mình xuống ăn cơm thôi.”
Cô cố tình đi sau cùng, lén mở tờ giấy bọc quanh hòn đá ra.
Trên đó là nét chữ của Cố Thanh Xuyên, chỉ vỏn vẹn vài chữ đơn giản.
Thì ra Cố Thanh Xuyên đã nhìn thấy người đã đẩy cô, anh đến báo tin để cô kịp đề phòng.
Tim Khương Từ khẽ run lên — đúng như cô đã đoán, quả nhiên là người đó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.