Doãn Tần tìm đến Lâm Uyển, đưa phong bì trong tay cho cô:
“Bình Châu nhờ tôi đưa cho cô. Chú ấy nói… sau này cô đừng đến nữa.”
Nói ra cũng thật ngại ngùng.
Lâm Uyển vốn là y tá thực tập của bệnh viện quân khu, sắp được chuyển biên chế.
Vậy mà lại đồng ý về làm hộ lý riêng cho Thôi Bình Châu.
Dù Thôi Bình Châu bị tàn phế, anh vẫn còn quân hàm.
Một nửa tiền lương đều đưa cho Lâm Uyển. Nhưng những thứ đó làm sao sánh được với một công việc biên chế ổn định, ăn lương nhà nước.
“Bình Châu nói đã tìm sẵn cho cô mấy công việc. Y tá ở bệnh viện, trưởng phòng thu mua của cửa hàng bách hoá, còn có tiếp tân ở uỷ ban thành phố. Cô muốn làm ở đơn vị nào thì chọn đi.”
Lâm Uyển mở phong bì ra, bên trong là một xấp tiền và phiếu,Thôi Bình Châu đưa cô khoản tiền bằng nửa năm lương, coi như phí trợ cấp nghỉ việc?
Còn kèm theo một trong những công việc tốt đến mức người khác cầu còn không được...
“Hôm nay ở nhà xảy ra chuyện gì?” – Lâm Uyển hỏi Doãn Tần.
“Lúc chị ra khỏi nhà, tâm trạng của anh ấy thế nào?”
Doãn Tần nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không khác mọi khi lắm. Thôi Viễn Sơn muốn để Đoá Đoá làm con nuôi của chú ấy, Bình Châu nói chú ấy có cách khiến ông già yên phận. Sau đó bảo tôi đến tìm cô, kêu cô chọn một công việc, từ nay đừng đến nhà nữa.”
“Thế thì nguy rồi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741186/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.