“Anh Cố, đây là canh gà do chính tôi hầm, anh nếm thử xem như thế nào?”
Buổi trưa, Ngô Hàm Nhu xách theo hộp giữ ấm đi vào phòng bệnh của Cố Phong.
Cô ta giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh, chỉ lo tự nói chuyện với Cố Phong.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nhìn cô ta mở ra hộp giữ ấm.
Mùi thơm canh gà lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.
Cố Phong dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh thì lại cứ nhàn nhã như một người đứng ngoài cuộc.
Cố Phong chỉ đành bất đắc dĩ tự tìm lý do, từ chối nói: “Tôi đã ăn rồi.”
Ngô Hàm Nhu đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó nói ngay: “Vậy chỉ ăn canh thôi, không ăn thịt gà. Khó khăn lắm mới có thể mua được gà đen để hầm canh, hơn nữa tôi còn cố ý bỏ thêm không ít thuốc Đông Y bổ dưỡng trong nồi, cũng có chỗ tốt đối với cơ thể của anh.”
Cô ta vừa nói vừa săn sóc đưa nước canh vừa mới múc ra đến trước mặt Cố Phong.
Cố Phong nhìn thấy trên mu bàn tay của cánh tay đang vươn ra của cô ta có một vết phỏng vô cùng rõ ràng.
Nếu đã nhìn thấy thì cũng không thể không hỏi được.
“Cô bị thương à?”
Ngô Hàm Nhu ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Lúc nấu ăn không thành thạo lắm, cho nên mới bị phỏng một chút, nhưng mà đã xử lý vết thương rồi, anh không cần lo lắng.”
“...”
Cố Phong còn muốn nói anh cũng không lo lắng, mà lại cảm thấy cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/2356731/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.