Trần Nam bị tôi nói cho đến mức chết lặng, rõ ràng anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh đành uể oải bò dậy khỏi giường rồi bắt đầu thay áo sơ mi mới. Nhưng khi với tay tìm quần áo đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường thì lại không thấy.
Anh mấp máy môi, hiển nhiên định gọi tôi giúp, có điều tôi đã mở cửa bước ra ngoài từ lúc nào.
Bà đây không thèm hầu hạ cái gã đàn ông này nữa, dù chỉ là một giây.
Tôi chỉ giặt quần áo của mình, còn đồ lót mà anh thay ra, tôi liền ném thẳng vào một góc xa. Cái cảnh mặt lạnh đi giặt đồ lót cho chồng ấy à, tôi không làm nữa đâu.
Lúc tôi đang giặt đồ thì mẹ chồng dắt con gái từ ngoài về. Vừa thấy tôi đang bận rộn, bà ấy liền tươi cười bước đến: “Để mẹ làm cho.”
Dù Trần Nam lạnh nhạt với tôi, nhưng mẹ chồng lại luôn thật lòng đối tốt với tôi. Nếu không nhờ có bà ấy hết lòng giúp đỡ thì kiếp trước có lẽ tôi đã chết sớm hơn nhiều rồi.
“Không sao đâu mẹ, con sắp giặt xong rồi ạ.”
Nhưng bà ấy vẫn cố chấp giành lấy chậu đồ trên tay tôi, sau đó liền nháy mắt ra hiệu, ý bảo tôi vào nhà trước: “Con đừng giận thằng Nam nữa nhé, hôm qua mẹ đã mắng nó một trận ra trò rồi.”
Sau đó bà ấy nói thêm: “Nó biết sai rồi đấy. Hôm nay hai đứa cứ coi như bù lại ngày kỷ niệm đi, con muốn gì thì cứ nói.”
Tôi nhìn theo ánh mắt mẹ chồng thì thấy Trần Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-chi-day-khong-yeu-chong-nua/2795347/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.