Buổi giao lưu lần này là cơ hội thứ ba tôi có thể gặp anh.
Vừa biết tin anh sẽ đến, tôi đã dốc sạch tiền dành dụm để mua một chiếc váy ngắn màu đỏ, còn đặc biệt nhờ bạn trang điểm giúp một lớp makeup kiểu Hồng Kông đang rất thịnh hành thời đó trông… trông rất lấp lánh và nổi bật.
Trong buổi tiệc, Trần Nam chỉ yên lặng ngồi ở một góc.
Tôi được chọn để biểu diễn một tiết mục văn nghệ, và tôi đã chọn hát bài “Cô gái đối diện xin nhìn qua đây” của Nhậm Hiền Tề, và còn định bụng sau khi hát xong sẽ đến tìm Trần Nam để tỏ tình. Ai ngờ khi tôi đang hát dở thì anh đột nhiên đứng dậy rời đi.
Tôi sốt ruột quá, vội ném micro rồi âm thầm đi theo sau. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh đang đứng cùng một cô gái mặc đồng phục sinh viên, hai người họ vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Khi thấy tôi đi tới, Trần Nam lập tức thu lại nụ cười rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi tên là Lâm Nhụy, là nhân viên nhỏ làm việc trong xưởng của cha anh.” Trần Nam đẩy gọng kính ra hiệu cho tôi nói tiếp.
“Tôi thích anh… anh có thể cho tôi làm bạn gái anh không?”
Trần Nam không trả lời. Thay vào đó, cô gái bên cạnh lại phá lên cười: “Trần Nam, anh được hâm mộ ghê ha. Đến cả mấy cô ngoài trường cũng mê mệt anh như vậy nữa đó.”
Gương mặt Trần Nam lúc đó tối sầm lại, anh bảo tôi về trước. Tôi cứ ba bước lại ngoái đầu một lần, thế mà suốt chặng đường ấy, chân mày anh chưa từng giãn ra lấy một khắc.
Cô gái kia với dáng vẻ giản dị, tri thức và trong sáng, cứ như một cái gai găm chặt vào lòng tôi mãi không buông. C
ô ta khiến tôi cảm thấy mình thật lố lăng và tầm thường.
Sau lần đó, tôi đã nộp đơn nghỉ việc.
Chỉ vì muốn mỗi ngày đều có thể gặp được Trần Nam, tôi đã cố gắng hết sức để thi vào một trường cao đẳng.
Tuy không học chung trường với anh, nhưng cũng ở ngay sát cạnh bên. Hễ có thời gian là tôi đều tranh thủ đến trường anh để chờ đợi.
Sau đúng chín mươi chín lần tỏ tình, cuối cùng Trần Nam cũng đồng ý cưới tôi.
Mãi đến lúc gần chết, tôi mới biết được lý do vì sao năm đó anh lại gật đầu chấp nhận.
Hóa ra là vì cô gái từng cười nhạo tôi năm xưa đã đi du học.
Lúc tôi vào giai đoạn cuối của bệnh ung thư, cô ta có về nước một lần.
Hôm đó, Trần Nam đã gọi điện cho cô ta, và lúc đó tôi vẫn chưa ngủ.
Tôi đã nghe thấy người phụ nữ kia nhẹ nhàng nói:
“Em không ngại chuyện anh từng ly hôn đâu.”
8
“Cô gì ơi! Cô không sao chứ? Sao lại khóc vậy?” Giang Bắc búng tay một cái “tách”, và ánh mắt cũng tràn đầy vẻ lo lắng.
Tôi không ngờ bản thân mình lại vô dụng đến mức bật khóc, nên lúng túng xoay người, vội đưa tay lên quệt nước mắt.
Tôi đã yêu Trần Nam nhiều năm như vậy… cuối cùng cũng chỉ là phương án dự phòng trong cuộc đời anh.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trái tim tôi lại như bị bóp nghẹt, từng cơn đau âm ỉ dội lên khiến tôi không thể thở nổi.
Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng guitar trong trẻo.
“Ê! Cô gái đối diện xin nhìn qua đây~”
Tôi quay đầu lại thì thấy Giang Bắc đã lôi ra một cây đàn guitar, cậu ấy vừa nghịch ngợm chớp mắt với tôi và vừa khẽ gảy đàn.
Tôi bật cười thành tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có một chàng trai ôm đàn guitar hát cho tôi nghe, mà lại còn là bài hát mà tôi thích nhất.
Giang Bắc lục lọi gì đó trong quầy, cậu ấy vừa đàn vừa xoay quanh tôi một vòng, giọng hát lanh lảnh và cũng rất ấm áp. Ngoài trời mưa vẫn như trút nước, còn nụ cười của cậu ấy lại mát lành như một lon soda giữa mùa hè.
“Không khóc nữa rồi chứ?”
Tôi lắc đầu. Giang Bắc nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành: “Vậy bây giờ… có thể nói cho tôi biết tên cô được chưa?”
Tôi khẽ cười rồi đáp: “Lâm Nhụy. Tôi tên là Lâm Nhụy.”
9
Tôi và Giang Bắc đã nói chuyện rất nhiều. Cậu ấy năm nay mười chín tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học.
Cậu ấy chẳng mặn mà gì với việc lên lớp, thường hay trốn ra ngoài chơi, và công việc ở tiệm băng đĩa này chính là cách để cậu ấy trang trải học phí.
“Tôi thích âm nhạc, tôi muốn lập một ban nhạc.” Giang Bắc nháy mắt với tôi, rồi hỏi tôi làm nghề gì.
“Tôi đã kết hôn rồi, hiện tại đang làm nội trợ toàn thời gian.” Tôi uống một ngụm soda, cảm nhận những bọt khí đang sủi lên trong cổ họng.
Giang Bắc rõ ràng có hơi bất ngờ, nhưng không đến mức hoảng hốt.
“Cậu không thấy lạ sao?”
“Ừm~” Cậu ấy lắc đầu: "Chỉ là hơi buồn một chút thôi.” Chiếc khuyên tai bên trái của cậu ấy khẽ lóe lên một cái, và sáng lấp lánh như chính ánh sáng trong mắt cậu ấy vậy.
Mưa đã tạnh, trời cũng dần sẩm tối, tôi phải về nhà rồi. Giang Bắc đề nghị đưa tôi về, còn hào hứng khoe rằng mình vừa mới tậu một chiếc xe mới. Tôi tò mò nhìn cậu ấy vén tấm bạt lên, bên dưới là một chiếc mô tô cực kỳ ngầu.
Vào thời đó, người có thể mua nổi mô tô đều là dân nhà giàu có.
Xem ra Giang Bắc chính là kiểu phú nhị đại giấu nghề rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.