Hôm nay, lúc Ôn Chỉ Văn từ trên xe xuống, vừa vặn gặp phải Thang Linh Na cũng đang về nhà.
Nếu gặp nhau, hai người cũng hàn huyên vài câu.
Hiển nhiên Thang Linh Na cũng có nghe nói về chuyện thời gian trước nhà Ôn Chỉ Văn gặp trộm, về tình về lý, cô ấy cũng phải quan tâm một phen: "Lần trước không có chuyện gì chứ, thật là may mắn."
Ôn Chỉ Văn thở dài: "Nhà các cô cũng vậy, vẫn nên phải cẩn thận một chút, dạo này cũng không ít ăn trộm."
Trên báo chí và TV đều vẫn luôn nhắc nhở mọi người chú ý phòng trộm, có thể thấy được vấn đề ăn trộm đã không thể giải quyết được.
Hơn nữa, từ sau khi nhà họ Tiết bị trộm đến giờ cũng chưa thấy bà Tiết ra ngoài thét to.
Trước kia bà Tiết chính là... Có đôi khi Ôn Chỉ Văn ở cách rất xa, cũng có thể nghe thấy tiếng bà ấy đang nói chuyện phiếm với người khác.
Có lẽ là đã bị người nhà nói gì đó rồi. Hơn nữa bà Tiết bị mất một số tài sản lớn như vậy, tuy rằng đã bắt được ăn trộm, nhưng tiền lại không còn, có lẽ trong lòng bà Tiết vẫn còn đang không được thoải mái.
"Đúng vậy." Thang Linh Na gật đầu, lại nói: "Cô có cảm thấy khu ngõ nhỏ này của chúng ta không an toàn chút nào không? Có suy xét đến chuyện đổi chỗ ở không?"
Ôn Chỉ Văn nhìn về phía Thang Linh Na.
Dựa theo ý của Thang Linh Na, hình như là cô ấy có ý đổi nhà.
Nếu Thang Linh Na đã hỏi, đương nhiên Ôn Chỉ Văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/187986/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.