Ví dụ như mặt trái ảnh chụp hôm nay có thể ghi là: 1997. 5. 25, lần đầu tiên ở nhà nấu cơm cùng nhau!
Như vậy chờ sau này khi lớn tuổi, thì có thể lấy ra lật qua lật lại một hồi, so với đăng lên trang cá nhân còn có ý nghĩa hơn một chút!
Buổi tối, vì phòng máy ảnh bị hỏng mà bị mất ảnh, Ôn Chỉ Văn kịp thời chuyển ảnh chụp đến máy tính.
Mở folder ra, Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới đoạn video được cô lưu ở tận sâu trong máy tính.
Hơi suy tư, Ôn Chỉ Văn đột nhiên phản ứng lại.
Hay là lúc ấy bởi vì đoạn video kia bị lộ, mà khiến cho Vu Hoài Ngạn càng ngày càng nghi ngờ?
Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Lúc này, Vu Hoài Ngạn vừa vặn bước ra từ phòng tắm.
Thấy cô còn đang ngồi trước máy tính, bèn hỏi một câu: "Đang xem cái gì?"
Ôn Chỉ Văn lập tức đóng máy tính, chột dạ nói: "Không có gì không có gì!"
Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi! Cô thật sự không hề có ý muốn ôn lại!
*
Không qua mấy ngày, bố chồng của dì Dương cuối cùng cũng khoẻ lên, được ra viện.
Dì Dương lại tới nhà họ Vu.
Sau khi biết chuyện xảy ra sau khi mình rời khỏi, dì Dương không ngừng tự trách: "Ầy, nếu ngày đó mà tôi không đi thì tốt rồi, may mắn là không có việc gì, nếu không tôi ——"
Ôn Chỉ Văn cũng không có ý trách dì Dương về chuyện này.
Hơn nữa bố chồng của dì Dương bị ngã phải vào bệnh viện cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/187987/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.