Hai người lại trở thành một đôi vợ chồng son ân ân ái ái một lần nữa.
Dù sao thì cũng đã lộ chuyện mình biết nấu cơm, Ôn Chỉ Văn cũng không thèm che giấu nữa.
Sau một lát cùng nhau bận rộn trong phòng bếp, cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên bàn.
Mùi vị cụ thể còn chờ nhấm nháp, nhưng nhìn qua vẫn thì sắc hương đều đầy đủ.
Mắt thấy Vu Hoài Ngạn muốn duỗi đũa gắp đồ ăn cho cô, Ôn Chỉ Văn vội vàng ngăn cản: "Anh đừng nhúc nhích vội!"
Đôi đũa trong tay Vu Hoài Ngạn ngừng ở giữa không trung, lông mày anh nhướng lên, lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía cô.
Đang êm đẹp lại làm sao nữa vậy?
Chỉ thấy Ôn Chỉ Văn bịch một cái đứng bật dậy, hưng phấn nói: "Em đi lấy máy ảnh xuống chụp bức ảnh đã!"
Vu Hoài Ngạn còn chưa kịp thốt lên lời đã thấy cô đã bay nhanh lên lầu.
Không có cách gì, Vu Hoài Ngạn chỉ phải buông đũa xuống, thành thật chờ cô xuống. Ôn Chỉ Văn cầm máy ảnh, tách tách tách mấy cái chụp từ mọi góc độ của bàn ăn.
"A, chồng à, anh đừng đặt tay lên bàn, đừng phá hỏng bức ảnh của eml" Ôn Chỉ Văn vừa chụp vừa chỉ huy.
Hành động này của Ôn Chỉ Văn quả thực khiến Vu Hoài Ngạn tức đến bật cười, anh hừ lạnh một tiếng nói: "Một bàn đồ ăn này tốt xấu cũng do anh làm, chẳng lẽ anh không xứng được vào ảnh của em hả?"
Ôn Chỉ Văn nghĩ cũng phải.
Nhưng vẫn vươn ngón tay chỉ anh, lại chỉ vào mình, nói: "Chúng ta cùng nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/187988/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.