Giống như một chiếc bình có ga bị bịt kín nắp, từ dưới đáy không ngừng nổi bọt khí lên trên.
Bọt khí này tích lũy càng ngày càng nhiều, đã đến giới hạn cuối cùng chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ lập tức nổ tung.
Giờ phút này cuối cùng Ôn Chỉ Văn đã chịu thừa nhận...
Được rồi, thật ra chính cô đã yêu anh từ lúc nào cô cũng không phát hiện. Vu Hoài Ngạn đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
Bây giờ khi suy nghĩ kỹ lại mới thất thật ra đã có báo hiệu từ trước đó.
Cảm xúc của Ôn Chỉ Văn không phải chỉ mới một lần dao động bởi Vu Hoài Ngạn.
Vì cô vẫn cứng đầu không chịu nhìn thẳng vào điều đó, cô vẫn giả vờ bản thân không hay biết gì, cô cứ nghĩ làm như vậy thì sẽ không sao rồi.
Sự thật chứng minh hành động đó chẳng qua cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Đối với chuyện yêu đương này, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn vô cùng cẩn thận.
Trong lòng mình, cô thật sự là một người mang chủ nghĩa bi quan về tình yêu.
Nhưng có thể vì cô đã từng chứng kiến quá nhiều cuộc tình yếu ớt.
Lấy cha mẹ của Ôn Chỉ Văn làm ví dụ. Ôn Chỉ Văn còn nhớ rất kỹ khi cô còn bé, cha mẹ của mình là một đôi vợ chồng yêu thương nhau, thế nhưng thời gian dần trôi qua, tình cảm của họ dần dần trở nên mờ nhạt, họ cãi nhau thường xuyên hơn, cuối cùng khi Ôn Chỉ Văn học đến cấp ba, họ đã lựa chọn ly hôn trong hòa bình.
Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/188005/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.