Sáng sớm ngày hôm sau.
Mí mắt Ôn Chỉ Văn giật liên tục, cô cảm thấy nhức đầu vô cùng, hơn nữa miệng lưỡi còn khô đắng.
Cô vươn tay mò mẫm sang bên cạnh, sau khi chạm vào cơ thể ấm áp quen thuộc, Ôn Chỉ Văn hết sức lưu loát chôm qua ôm lấy.
"Em muốn uống nước." Cô lẩm bẩm một tiếng.
Chưa đầy một lát, nên cạnh đã có tiếng động người đứng lên.
Rất nhanh sau đó trong tay cô đã được nhét vào một bình nước lọc đã mở nắp.
Ôn Chỉ Văn cố gắng mở mắt, nâng bình lên uống mấy ngụm nước mới cảm thấy thoải mái hơn.
Kéo bình nước xuống, Ôn Chỉ Văn mới nhận ra xung quanh rất lạ lãm, hỏi: "Đây là đâu? Khách sạn?”
Vu Hoài Ngạn đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô: "Em tỉnh rồi?"
Ôn Chỉ Văn gật đầu.
"Còn nhớ hôm qua em đã nói gì không?” Vu Hoài Ngạn đứng yên ở đó, biểu cảm trên mặt không được rõ ràng lắm nhưng Ôn Chỉ Văn đã lập tức nhận ra trong giọng nói này của anh kèm theo vẻ nguy hiểm.
Sau lưng Ôn Chỉ Văn run lên, cô cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng cô chẳng nhớ được cái quỷ gì cả, trong đầu đều trống rỗng.
Chẳng lẽ mình đã làm chuyện gì khiến người người oán trách rồi sao?
Tuy Ôn Chỉ Văn không nhớ được gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng suy luận theo lẽ thường của cô.
Người uống say thường sẽ làm ra những chuyện gì?
Say rượu đùa giỡn gì đó? Ói lên ói xuống?
Ôn Chỉ Văn dần dần loại bỏ những khả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067524/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.