Thông qua điện thoại, Ôn Chỉ Văn nghe được giọng nói lãnh đạm của Vu Hoài Ngạn liền ý thức được sự tình hình không được ổn lắm.
Vì thế cô cái khó ló cái khôn, một tiếng “Chồng ơi” liền được bật ra như thế.
Lần đầu tiên gọi người như vậy, trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn cũng không được tự nhiên.
Nhưng thật nhanh sau đó, cô phát hiện, có người còn không được tự nhiên hơn cô!
“Như, như thế nào?” Giọng nói có chút thác loạn của người đàn ông được truyền qua ống nghe.
Ôn Chỉ Văn vô cùng nhạy bén mà đã nhận ra điểm này.
Không thể nào, không thể nào?
Chẳng nhẽ Vu Hoài Ngạn thẹn thùng?
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, trong mắt Ôn Chỉ Văn hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp tục nói: “Chồng ơi, em vừa mới nghe dì Dương nói anh có gọi điện thoại về vào ban ngày, là có chuyện gì tìm em sao? Chồng ơi?”
Nghe trong điện thoại lại phản hồi một câu “Chồng ơi”, Vu Hoài Ngạn chỉ cảm thấy điện thoại trong tay đều trở nên phỏng tay.
Rõ ràng anh không phải là một người không biết cách ăn nói, nhưng vào lúc này, anh không thể nói ra một lời nào khác.
Điều này khiến Ôn Chỉ Văn thật sự xác định, Vu Hoài Ngạn đang không được tự nhiên.
Không nghĩ tới người nào đó ở trên giường không cần mặt, vậy mà sau khi xuống giường lại ngây thơ như thế?
Ỷ vào núi cao hoàng đế xa, lá gan của Ôn Chỉ Văn cũng lớn hơn.
Dù sao hiện tại Vu Hoài Ngạn cũng đang ở Thượng Hải xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067688/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.