Ngày hôm sau khi tập hợp ở sân thể dụng, các bạn học trong đội ngũ nhìn thấy Lộc Minh Sâm đến huấn luyện, đều phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ.
Không phải vì bọn họ không thích giáo quan Tôn, chỉ là mọi người đã quen với Lộc Minh Sâm, huống chi diện mạo của anh càng mang đến cảnh đẹp ý vui, cũng là một phần lạc thú trong thời gian huấn luyện vất vả.
Triệu Yến Yến tám chuyện với Tô Nhuyễn: “Quả nhiên người gặp chuyện vui tâm trạng thoải mái có khác, nhìn giáo quan Lộc của chúng ta kìa, đúng là nét mặt tỏa sáng.”
Lý Quyên cũng nói: “Không biết bạn gái của huấn luyện viên là người thế nào nhỉ? Chắc chắn vô cùng ưu tú.”
Tô Nhuyễn yên lặng không dám nói lời nào.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, tâm trạng của Lộc Minh Sâm không tệ, bởi vậy khi anh dẫn đội ngũ đi tới vị trí huấn luyện thuộc về bọn họ, Trương Thi Thi lớn mật hỏi: “Giáo quan Lộc, nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện chung thân đại sự rồi à?”
Lộc Minh Sâm nghe vậy xoay người, hai tay đặt trên đai lưng nghiêng về một phía, ánh mắt đảo qua mọi người: “Muốn biết à?”
Mọi người gật đầu, chuyện về huấn luyện viên, đương nhiên là tò mò rồi.
Ánh mắt Lộc Minh Sâm dừng trên mặt Tô Nhuyễn hai giây, đột nhiên cong môi cười, mắt phượng sáng lấp lánh, rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Chắc là… Xem như vậy đi.”
Tô Nhuyễn bị dọa căng thẳng.
Vân Chi
Các bạn học khác đang lóa mắt vì nụ cười của anh, không ai chú ý tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/2750628/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.