🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 
Ngày đến nhà họ Lê, Lục Huấn dậy từ rất sớm để tắm rửa cạo râu sấy tóc, thay bộ quần áo đã được ủi phẳng từ tối qua, hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh soi gương kỹ càng đến vậy, ngay cả tóc mai cũng không bỏ qua.

Xác định không có vấn đề gì, khuôn mặt cũng coi như đẹp trai, anh bê những món quà đã chuẩn bị mấy hôm trước lên xe, rồi lái xe đến nhà họ Lục đón người.

Tối qua sau khi đưa Lê Tinh về nhà, anh không đi làm việc nữa, mà về nhà họ Lục bàn bạc kỹ càng với ông Lục về chuyện đến nhà họ Lê, quyết định thời gian xuất phát hôm nay.

Tám giờ rưỡi sáng, xe dừng dưới lầu khu tập thể nhà máy tàu cá, xuống xe đóng cửa lại, định lên lầu gọi ông nội và mọi người, quay đầu lại liền nghe thấy giọng nói the thé Lục Kim Xảo:

"Tam Xuyến!"

Lục Kim Xảo mặc một chiếc váy hoa bằng lụa màu tím in hình hoa mẫu đơn, đầu tóc bù xù đi xuống lầu, ông cụ Lục và Hách Lệ Hoa đi theo sau, vẻ mặt hai người đều không tốt lắm.

Lục Huấn hơi nhíu mày, vẫn thản nhiên chào hỏi: "Cô Út."

"Tam Xuyến, sắp xuất phát rồi đúng không? Thực ra bây giờ hơi sớm, nhưng không sao, con có thể lái xe lòng vòng trong thành phố tiện thể mua thêm quà cáp gì đó..."

"Quà đã chuẩn bị xong rồi ạ." Lục Huấn đáp.

Quà đến nhà họ Lê, mấy hôm nay anh đều đang chuẩn bị. Thuốc lá, rượu cho Lê Vạn Sơn và hai anh trai của cô; thực phẩm chức năng, mỹ phẩm cho Thẩm Phương Quỳnh và hai chị dâu, giày thể thao hàng hiệu cho Lê Hà Dương, còn có mô hình ô tô, mô hình máy bay cho cháu trai nhỏ, thêm một loạt quà tặng như nhung hươu, cầu gai, không thiếu thứ gì.

"Lúc trước đã nói với ông rồi, đã chuẩn bị đầy đủ."

"Vậy à, con chuẩn bị xong rồi à, vậy tốt, vậy được rồi, chúng ta đi thôi, tám giờ rưỡi hơi sớm, đến đó cũng gần chín giờ cũng được."

Lục Kim Xảo cười khan hai tiếng, nhanh chóng tự mình mở cửa xe chui vào ghế sau, sau khi vào trong còn thò đầu ra: "Bố, hai người cũng lên xe nhanh lên."

Ông cụ Lục bị bộ dạng trơ trẽn của con gái chọc tức đến mức khóe miệng run lên: "Lục Kim Xảo, con xuống xe cho bố, con đi làm gì? Hôm nay chúng ta không phải đi chơi!"

"Con không xuống! Con là cô của Lục Huấn, còn không thể đến xem cháu dâu sao?"

Lục Kim Xảo rụt người vào trong, bĩu môi, rồi nghiêng đầu nói với Lục Huấn: "Tam Xuyến, cô con sáng sớm sáu giờ đã đến rồi, con thực sự nỡ lòng đuổi cô về sao? Con yên tâm, Tam Xuyến, bây giờ cô chỉ mong con nhanh chóng cưới vợ để cô vênh mặt hất hàm, cô chỉ đến gặp cháu dâu thôi, sẽ không làm loạn đâu."

"Hơn nữa, không phải con nói nhà cô gái đó có mấy anh trai sao? Còn có chị dâu nữa đúng không? Mẹ người ta trước đây còn là chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ nữ, là cán bộ, dì con một mình chưa chắc đã đỡ được, cô đi cũng có thể giúp con mà, đúng không?"

"Cô con dù sao cũng từng là nhân vật có tiếng tăm ở đoàn nghệ thuật, từng gặp lãnh đạo lớn, trải đời nhiều, giữ thể diện một chút vẫn là không thành vấn đề."

Lời nói của Lục Kim Xảo khiến Hách Lệ Hoa tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng bà ta lại không thể phản bác. Tình hình nhà họ Lê, mấy hôm nay Hách Lệ Hoa đã hỏi kỹ ông cụ, thực sự không phải là gia đình bình thường.

Hách Lệ Hoa làm việc ở bộ phận hậu cần nhà máy tàu cá mấy chục năm, lãnh đạo lớn nhất mà bà ta tiếp xúc cũng chỉ là giám đốc nhà máy tàu cá và chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ, mà cũng chỉ gặp qua một lần, chưa từng nói chuyện.
Bây giờ phải đi gặp nhà gái, nghe nói còn ghê gớm hơn cả giám đốc và chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ nhà máy tàu cá, sao bà ta có thể không sợ hãi, cả tuần nay bà ta đều lo lắng về chuyện gặp mặt, bộ quần áo trên người đã là bộ thứ ba được may mới, chỉ sợ bị mất mặt.

Bà ta sợ hãi lo lắng, kết quả Lục Kim Xảo lại háo hức muốn đi mở mang tầm mắt, đúng là người mặt dày mới lì lợm như thế.

Hách Lệ Hoa nghiến răng, không nói gì.

Lục Huấn nhìn Lục Kim Xảo cứ rụt người vào trong ghế, sợ bị người ta kéo ra ngoài, vẻ mặt có chút phức tạp, lời nói của Lục Kim Xảo phần nào nói trúng nỗi lo lắng của anh.

Hách Lệ Hoa ở những nơi bình thường thì cũng tạm ổn, nhưng đối mặt với gia đình như nhà họ Lê, bà ta khó tránh khỏi khớp, có thể cư xử đúng mực không mắc lỗi đã là tốt lắm rồi, muốn trông chờ bà ta trò chuyện với nhóm người Thẩm Phương Quỳnh thì có chút khó.

Ngược lại, Lục Kim Xảo là người tự nhiên to gan, cả đời bà ta chưa từng để mình chịu thiệt thòi, lúc trước đoàn nghệ thuật giải tán, mọi người đều ở nhà chờ sắp xếp, chỉ có bà ta là ngoại lệ, mang theo chăn gối đến cắm trại trước cửa nhà trưởng đoàn, không bao lâu sau đã được sắp xếp công việc bán vé ở nhà hát.

Những người đồng nghiệp của bà ta, nhiều người không có công việc ổn định, hiện giờ vẫn đang theo cơ sở nhỏ làm hộp diêm.

Lục Kim Xảo tuy ăn nói có phần chua ngoa, nhưng chỉ cần bà ta có lòng thì vẫn có thể hòa đồng với mọi người. Nhìn bà ta có vẻ ồn ào, tâm tư lại đơn giản dễ đoán, cho dù có lỡ sai sót nói năng không phải phép, người ta cũng không chấp nhặt, đó cũng là một ưu điểm của bà ta.

Hiện giờ bà ta và Hách Lệ Hoa vẫn còn ngấm ngầm cạnh tranh, hai người ở cạnh nhau cũng có thể giám sát lẫn nhau.

Nghĩ ngợi một hồi, Lục Huấn thản nhiên nhìn Lục Kim Xảo, "Cô, cô muốn đi cũng là vì quan tâm đến con, con đương nhiên hoan nghênh. Chỉ là cô à, cô biết đấy, ngày hôm nay đối với con rất quan trọng, nếu xảy ra vấn đề..."

"Sẽ không!" Lục Kim Xảo ngày thường khá sợ Lục Huấn, một khi anh nghiêm túc, bà ta thường né tránh không chọc vào, nhưng lần này bà ta không đợi Lục Huấn nói hết câu, liền vội vàng xua tay: "Tam Xuyến, con yên tâm, cô hôm nay tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc!"

"Ngược lại," Lục Kim Xảo cố ý liếc nhìn Hách Lệ Hoa: "Cô là đến để giúp con trông chừng, không để xảy ra sai sót!"

Lời nói bóng gió này khiến Hách Lệ Hoa tức đến nghẹn lời, bà ta thực sự không nhịn được: "Vậy Kim Xảo, hôm nay cứ xem biểu hiện của cô đi."

Lục Kim Xảo lại liếc xéo bà ta: "Làm gì, muốn gài bẫy tôi à? Tôi nói cho chị biết Hách Lệ Hoa, đừng hòng, lần này nếu chị còn gây ra sai sót, tôi nhất định sẽ xé mặt chị ra lau xuống đất..."
(Bà này thích xé mặt người ta quá nhỉ , đọc bà cô này làm nhớ tới mấy bà hàng xóm nhà mình mỗi lần chửi lộn cũng "xé nát" cái gì đó giống vậy.)

"Con đủ chưa! Cả ngày không yên ổn!" Ông cụ Lục thực sự không chịu nổi Lục Kim Xảo cứ thích gây chuyện thị phi, thấy con gái càng nói càng quá, ông cụ nghiêm giọng quát, thấy không thể kéo nó lại được, nếu cứng rắn thì cuối cùng chỉ khiến mọi chuyện trở nên xấu xí, biết đâu sau này còn có chuyện gì, hơn nữa nó cũng đã tự đảm bảo, liền nói với Lục Huấn: "Cô con cứ muốn đi thì thôi, chúng ta đi trước, tính tình nó thế nào trước đây ông cũng đã nói qua với lão Lê, nhà họ Lê rộng lượng không đến mức vì chuyện nhỏ mà chấp nhặt với cô con, đại khái ông sẽ để ý."

Lục Kim Xảo không phục khi bị bố mình xem thường, nhưng sợ nói thêm hai câu nữa sẽ làm ông cụ tức giận, bèn bĩu môi, cuối cùng cũng không dám cãi.

Lục Huấn vốn cũng định để Lục Kim Xảo đi, ông cụ Lục lại còn đảm bảo, anh đương nhiên sẽ không nói gì nữa, chỉ cười nói: "Cô muốn đi cũng tốt, người đông vui hơn. Lên xe thôi ạ."

Lục Huấn nói xong, đưa tay mở cửa xe cho ông cụ Lục, rồi lại gọi Hách Lệ Hoa lên xe.

Chần chừ một lúc, xe chạy đến khu tập thể nhà máy sợi, dừng trước bồn hoa bên ngoài căn biệt thự nhỏ của nhà họ Lê, vừa đúng chín giờ sáng.

Lúc này nhà họ Lê đang rất náo nhiệt, Lê Thừa đã về, Lê Hà Dương, Thiên Tứ đều vây quanh anh ấy, muốn anh ấy kể về cuộc sống trong quân ngũ.

Lê Thừa đối với các cháu trai trong nhà không nuông chiều vô nguyên tắc như với Lê Tinh, nhưng chỉ có mấy đứa cháu này, anh ấy vẫn cố gắng chiều chuộng, thấy hai đứa nhỏ tò mò, anh ấy cũng hiếm khi rảnh rỗi nên vui vẻ đáp ứng, lựa chọn một số chuyện kể cho chúng nghe.

Là người từ nhỏ đã làm "đại ca" của đám trẻ hàng xóm, anh ấy rất biết cách dỗ dành trẻ con, cộng thêm bản thân trải nghiệm phong phú, chỉ cần kể đơn giản vài chuyện cũng đủ hấp dẫn ly kỳ, khiến Lê Hà Dương và Lê Thiên Tứ há hốc mồm, liên tục kêu lên, "Oa, oa, ghê quá!"

"Còn nữa không? Chú ba, còn nữa không?"

Trên ghế sofa, Lê Vạn Sơn cầm tờ báo ngồi đọc, liếc mắt quan sát sự náo nhiệt của bọn trẻ, sắc mặt dần trở nên hiền từ, trong lòng dâng lên cảm giác con cháu sum vầy.

Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ đang bận rộn chuẩn bị thức ăn trong bếp, cùng với Thẩm Phương Quỳnh đang bận rộn chuẩn bị bánh kẹo trái cây ở phòng khách, nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng khách, ai nấy đều nở nụ cười trên môi.

Ngay cả Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân đang nghiên cứu pha trà cũng mang theo ba phần ý cười.

Không lâu sau, Lê Tinh thu dọn xong cũng xuống lầu, hôm nay ông cụ Lục và Hách Lệ Hoa đều đến, có chút ý nghĩa ra mắt gia đình, nên cô ăn mặc có phần dịu dàng, nữ tính.

Chiếc váy trắng thêu hoa mang hơi hướng Trung Hoa, từ khi Lục Huấn nói cô không thấp, cô không còn cố chấp với những đôi giày cao gót lênh khênh, ngoại trừ một số trang phục và váy nhất định, những thứ khác đều ưu tiên sự thoải mái, hôm nay cô chọn một đôi giày Mary Jane màu be với gót chỉ cao ba bốn phân, tóc được buộc nửa đầu bằng một chiếc băng đô màu sáng.

Cách ăn mặc tươi trẻ, dáng người thướt tha, khiến cô như đóa sen tinh khôi nở rộ.

Thấy cô xuống, Lê Thừa không còn tâm trí dỗ dành bọn trẻ nữa, bảo chúng nghỉ ngơi một lát, quay đầu gọi em gái: "Tinh Tinh xuống rồi à? Không phải đã bảo em ngủ thêm một lát sao? Sáng nay anh đã nói với em rồi, dù em có ngủ lâu hơn nữa, cũng không ai nói em đâu."

Lê Thừa trở về, người vui mừng nhất vẫn là Lê Tinh, sau bữa cơm cô cứ quấn quýt bên cạnh anh ba, giống như hồi nhỏ, anh đi cất đồ cô cũng lẽo đẽo theo sau.

Lê Thừa cũng nhớ em gái, em gái đi theo, anh cứ để vậy, em gái nói chuyện, anh vừa nghe vừa đáp, rất phối hợp, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng xa cách trong quân ngũ.

Hai anh em ở bên nhau đến gần sáng, lúc về phòng Lê Tinh đã ngủ gật.

Buổi sáng thức dậy ăn sáng cùng gia đình, cô vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, Lê Thừa từ nhỏ đã nuông chiều em gái, thật sự coi cô như em bé mà nuôi, còn muốn giống như hồi nhỏ bưng cháo đút cho cô ăn.

Lê Tinh đã hai mươi hai tuổi rồi, sao có thể làm vậy, cô tự mình cố gắng ăn hết bữa sáng, sau đó Lê Thừa bảo cô lên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng bọn họ ăn sáng xong đã tám giờ, Lê Tinh dự tính nhà họ Lục đến sẽ không quá chín giờ rưỡi. Mặc dù cô không định thể hiện mình siêng năng đảm đang trước mặt nhà họ Lục, nhưng cũng không muốn ngay ngày đầu tiên đã khiến người ta nghĩ Lục Huấn quen một cô gái lười biếng, không hiểu phép tắc.

Lên lầu cô không nằm, đi tắm rửa cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, liền bắt đầu trang điểm chải chuốt.

Nghe thấy lời Lê Thừa nói, biết anh vẫn coi cô như lúc bảy tám tuổi, khách đến còn ngủ nướng trên lầu, cô không khỏi cười nói: "Anh ba, em gái anh năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, còn như trước kia khách đến mà ngủ nướng, sẽ bị người ta gọi là cô gái lười biếng đấy."

"Thì đã sao." Lê Thừa không quan tâm xua tay: "Bản thân sống thoải mái là được rồi, quan tâm đến những người không liên quan làm gì."

Lê Thừa về nhà một chuyến không dễ dàng, bình thường liên lạc qua điện thoại của quân đội nên cũng không tiện nói nhiều, rất nhiều chuyện trong nhà anh không biết, cũng không biết Lê Tinh ở khu tập thể có tiếng là cô nàng phá gia chi tử.

Lê Tinh cũng không muốn anh trai biết những chuyện không vui, nghe anh nói vậy, cô chỉ cười dỗ dành: "Vâng, anh ba nói đúng. Nhưng mà bây giờ em không buồn ngủ nữa, xuống đây nói chuyện với anh một lát."

Lê Thừa quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, nhướng mày: "Là xuống nói chuyện với anh hay là đợi ai đến đây?"

Bị trêu chọc trắng trợn như vậy, Lê Tinh đỏ mặt, cố ý giả vờ giận dỗi gọi Lê Thừa một tiếng: "Anh còn như vậy nữa, em sẽ đi úp mặt vào tường ba phút đấy."

Úp mặt vào tường ba phút là cách Lê Tinh làm khi còn nhỏ mỗi khi giận dỗi không muốn để ý đến ai.

Mọi người trong nhà đều thấy cô ngốc, nào có ai giận dỗi lại tự phạt mình, nhưng Lê Thừa lại rất để ý chuyện này, em gái tự phạt mình còn khiến anh ấy khó chịu hơn là phạt bản thân mình.

Quả nhiên, vừa nói xong, Lê Thừa lập tức cười làm lành với em gái: "Được rồi, được rồi, anh ba nói sai rồi, đáng lẽ anh mới phải úp mặt vào tường, không nên trêu chọc Tinh Tinh của chúng ta..."

Đang nói thì ngoài sân có tiếng động, ông cụ Lục còn chưa vào nhà đã lên tiếng gọi: "Lão Lê."

"Ơi! Lão Lục!"

Lê Vạn Sơn buông tờ báo xuống, vừa lên tiếng đáp lại vừa đứng dậy đi ra ngoài, Lê Tinh thấy vậy liền đi theo, Lê Thừa thấy cô vội vã đi ra ngoài thì cũng đứng dậy theo, những người còn lại trong nhà họ Lê với tư cách chủ nhà cũng đi theo ra ngoài đón khách.

Cánh cổng sân mở rộng, ông cụ Lục đội mũ tai bèo đi vào trước, sau lưng ông là Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo, Lục Huấn hai tay xách đầy đồ đi cuối cùng, nhưng dáng người cao ráo, Lê Tinh vừa ra ngoài đã nhìn thấy anh ngay.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tóc chải ngược ra sau, vai rộng eo thon chân dài, dáng người thẳng tắp, ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua cành lá rọi xuống sân, những mảng sáng loang lổ trên vai, trên gương mặt anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Tinh nhìn anh, luôn cảm thấy anh hôm nay có chút khác biệt, gương mặt dường như sạch sẽ trắng trẻo hơn ngày thường, đường nét rõ ràng.

Hôm nay tóc tai cũng vậy, ngay cả tóc mai cũng gọn gàng hơn, khí chất điềm tĩnh ung dung, càng thêm tuấn tú thanh cao.

Khoảng thời gian này hai người ngày nào cũng gặp nhau, Lục Huấn đôi khi đưa đồ đến nhà họ Lê cũng vào nhà, lúc ấy nhìn anh bước qua cánh cổng sắt nhà mình, sẽ cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập thình thịch, bởi vì anh đến nhà cô, địa bàn của cô, cô bối rối không biết nên chào hỏi anh thế nào.

Nhưng hôm nay, cô cảm thấy không chỉ mặt nóng bừng, tim đập thình thịch, mà còn có chút khô miệng và một chút cảm giác khác lạ.

Như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt đen của anh khẽ ngước lên nhìn về phía cô, trong sân dường như tĩnh lặng trong giây lát, Lê Tinh bất giác nắm chặt đầu ngón tay.

Lê Thừa vừa ra ngoài đã bắt gặp cảnh hai người chạm mắt nhau, rõ ràng chỉ là một ánh mắt nhưng lại khiến người ta cảm thấy không bình thường, anh ấy liếc nhìn Lục Huấn đang đứng trong sân, rồi nhìn xuống đầu ngón tay của em gái, khẽ nheo mắt nhưng không nói gì, cũng không có hành động gì.

"Lão Lê, hôm nay tôi đến làm phiền rồi, trước đây đã muốn đến nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được cơ hội." Ông cụ Lục vừa vào sân vừa đưa mắt quan sát xung quanh, cười nói với Lê Vạn Sơn.

Lê Vạn Sơn bước xuống mấy bậc thang đón tiếp: "Làm phiền gì chứ, nhanh vào nhà ngồi, vào nhà uống trà, mấy hôm trước tôi vừa được hai cân trà ngon, biết ông thích, hôm nay đặc biệt lấy ra đấy."

"Haha, tốt quá!" Ông cụ Lục sảng khoái cười to, theo tay Lê Vạn Sơn dẫn đường bước vào phòng khách.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã vào phòng khách.

Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ ra ngoài chào hỏi rồi lại quay vào bếp bận rộn, Thẩm Phương Quỳnh dọn dẹp xong trên bàn, mỉm cười tiến lên chào hỏi Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo vừa bước vào sau.

Lê Chí Quân bắt đầu pha trà, Lê Tinh đứng bên cạnh phụ giúp.

Lê Chí Quốc đứng cùng Lê Vạn Sơn, Lê Hà Dương được bố ra hiệu đi nhận đồ trên tay Lục Huấn, thấy đồ quá nhiều, một mình không xách hết, cậu cũng không khách sáo với Lục Huấn, bảo anh cùng cậu xách đồ vào góc nhà để.

Nhân lúc này, Lê Vạn Sơn tiếp tục giới thiệu người nhà họ Lê cho ông cụ Lục: "Lão Lục, tôi giới thiệu với ông, đây là con trai cả nhà tôi Chí Quốc; người đang pha trà là con trai thứ hai Chí Quân."

Nói xong, ông lại chỉ Lê Thừa đang đứng cùng Lê Tinh giới thiệu: "Đây là con trai thứ ba nhà tôi Lê Thừa, đang ở trong quân đội, tối qua mới về."

Lục Huấn nghe thấy hai chữ "Lê Thừa", tay đang để đồ khựng lại, sau khi để đồ xuống, anh đứng thẳng người nhìn về phía ghế sofa, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lê Thừa đang quay đầu lại sau khi lịch sự chào hỏi ông cụ Lục xong.

Lê Thừa cũng cao lớn, hai người chênh lệch nhau không quá hai phân, chỉ là làn da Lê Thừa ngăm đen hơn, vóc dáng to lớn hơn một chút, vừa nhìn đã thấy khí thế bức người.

Lục Huấn mấy năm nay lăn lộn trên thương trường, con người càng thêm trầm ổn, sự sắc bén ẩn giấu trong xương cốt, không lộ ra ngoài, nắm giữ đại cục.

Hai ánh mắt chạm nhau như đao quang kiếm ảnh, không ai kém cạnh ai, khí thế ngang tài ngang sức.

Xét cho cùng anh vợ vẫn lớn hơn, Lục Huấn thu lại ánh mắt, hơi gật đầu coi như chào hỏi Lê Thừa từ xa.

Lê Thừa khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn em gái đang giúp anh hai đưa trà cho ông cụ Lục.

Tối qua hai anh em nói chuyện đến tận khuya, Lê Tinh đối diện với người anh đã hơn một năm không gặp, giống như hồi còn đi học có vô số chuyện để kể, kể cho anh nghe về công việc, cuộc sống gần đây của cô, những niềm vui nỗi buồn của cô... Trong đó không thể không nhắc đến Lục Huấn, tần suất nhắc đến còn khá cao.

Trước khi Lê Thừa trở về vốn không để tâm đến Lục Huấn, giống như Quý Lâm lúc trước, khi đó anh nhìn hai người bọn họ đã trực giác thấy sẽ không đến được với nhau.

Nhưng sau khi hai anh em trò chuyện tối qua, anh nhìn thấy em gái mỗi khi nhắc đến Lục Huấn đều nở nụ cười hạnh phúc, nhất cử nhất động ánh mắt long lanh, anh nhận ra tình cảm của em gái dành cho Lục Huấn khác biệt, khác biệt so với Quý Lâm.

Vì vậy Lê Thừa rất coi trọng cuộc gặp mặt hôm nay, nên sáng sớm đã gọi Tiểu Lương ra ngoài làm việc thay anh, còn mình ở nhà đợi người đến.

Ấn tượng ban đầu cũng không tệ.

Tính cách khác với Quý Lâm, nhưng cũng không phải người đơn giản có thể xem thường. Chẳng trách cô em gái mới hai mươi ngày đã bị cậu ta dỗ dành gật đầu đồng ý kết hôn sớm.

Nhưng muốn cưới em gái anh cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chỉ một căn nhà thôi mà, anh chẳng để vào mắt.

Lê Thừa khẽ nhếch môi, kéo một chiếc ghế lại, co chân dài ngồi xuống.

Lê Tinh không biết anh ba đã ngầm giao lưu bằng ánh mắt với Lục Huấn, cô cũng không để ý lắm, đưa trà cho ông cụ Lục xong, lại vội vàng bưng khay trà đến cho Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo.

Lúc này Thẩm Phương Quỳnh đã chào hỏi và trò chuyện với Hách Lệ Hoa Lục Kim Xảo xong, thấy cô đi tới liền giới thiệu: "Tinh Tinh, đây là thím Lục, đây là cô Lục."

Nghe vậy, Lê Tinh nhanh chóng liếc nhìn Hách Lệ Hoa, từ khi biết Lục Huấn hồi nhỏ sống không tốt, cộng thêm một số lời nói của anh, cô cảm nhận được hiện tại anh không còn quan tâm đến nhà họ Lục lắm, chỉ coi như họ hàng, cô đã nghĩ bố mẹ nuôi của Lục Huấn là người như thế nào.

Lần trước cô đã thử hỏi Thuận Tử về Hách Lệ Hoa, khi nhắc đến bà ta, Thuận Tử lộ rõ vẻ không thích và né tránh, cô cứ tưởng Hách Lệ Hoa là người ghê gớm lắm. Nhưng vừa gặp mặt, nhìn lại không giống.

Hách Lệ Hoa năm nay cũng đã năm mươi tuổi, nhưng trông cũng không quá già lắm, mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng, trên mặt có nếp nhăn tuổi tác nhưng không rõ ràng, dáng người nhỏ bé, mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro xanh nhạt phối quần short đen và giày da, trông giản dị yếu đuối hơn nhiều so với Lục Kim Xảo bên cạnh mặc váy lụa màu tím in hoa mẫu đơn rất sang trọng, khóe miệng bà ta hơi trễ xuống mang chút nét khổ, giống như trước đây sống không được sung sướng.

Trông bà ta rất hiền lành, khi Thẩm Phương Quỳnh giới thiệu, bà ta nở nụ cười e dè với cô.

Từ sau khi liên tiếp gặp chuyện, Lê Tinh rất nhạy cảm với ác ý và thiện ý của người khác, cô có thể cảm nhận được ít nhất là lúc này, Hách Lệ Hoa rất thiện chí với cô.

Suy nghĩ trong lòng, cô khẽ mỉm cười ngoan ngoãn chào hỏi Hách Lệ Hoa cùng Lục Kim Xảo: "Cháo thím, chào cô ạ."

"Ừ, được, được!"

"Ừ, được, được!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một trầm thấp, một vang dội.

Lục Kim Xảo sững người, bà chưa bao giờ tỏ ra rụt rè hay không biết nói gì, chỉ biết đáp bừa "được, được", đó là việc mà người phụ nữ giả tạo Hách Lệ Hoa mới làm. Nhưng hôm nay bà thực sự không kìm được, nhà họ Lê đông người quá, cả phòng toàn tóc xoăn, người nào người nấy đều cao to, bà phải ngẩng đầu nhìn người khác bèn cảm thấy hơi choáng váng, quan trọng là những người này trông ai cũng không tầm thường!

Không nói gì khác, chỉ riêng vị giám đốc Lê vừa ra đón bố bà, khí thế toát ra từ cử chỉ, điệu bộ của ông ấy giống hệt các vị lãnh đạo lớn mà bà từng gặp ở đoàn nghệ thuật, trông thì hòa nhã nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người ta sợ đến mức chân tay bủn rủn.

Còn mấy người con trai nhà họ Lê nữa, Lục Kim Xảo luôn cho rằng con trai mình Lộ Phóng là người cực kỳ giỏi giang, người có thể sánh ngang được với nó thì chỉ có mỗi Lục Huấn.

Kết quả là, ôi chao, mấy người nhà họ Lê này, đặc biệt là cậu con trai thứ ba, trông thật sự rất lợi hại, cái vóc dáng cùng cái khí thế uy nghiêm đó, cảm giác chỉ cần cậu ta nổi giận là có thể bóp chết bà bằng một bàn tay.

Rồi đến người phụ nữ tiếp đãi họ - chủ nhiệm Hội Phụ Nữ đã nghỉ hưu kia, nói năng thật chu đáo, lại còn toát ra khí chất như tiểu thư khuê các.

Hôm nay bà ra ngoài đã đặc biệt ăn diện, mặc chiếc váy lụa tơ tằm đặt may với giá cao, tự làm tóc, còn đánh phấn tô son mà bà học được từ con dâu. Mục đích của bà rất rõ ràng, phải lấn át Hách Lệ Hoa, bà đã nghĩ kỹ rồi, sau khi gặp con gái nhà họ Lê, bà sẽ tỏ ra thật thân thiết, đẩy Hách Lệ Hoa ra rìa, xem bà ta làm cách nào để gần gũi con dâu tương lai.

Lục Kim Xảo bà sẽ đi con đường của Hách Lệ Hoa, khiến bà ta không có cơ hội chen chân vào.

Nhưng mà, ý tưởng thì rất tốt đẹp, còn hiện thực...

... lại quá khó khăn.

Bộ đồ bà tự cho là xinh đẹp, khi đứng trước mặt Thẩm Phương Quỳnh chỉ mặc một chiếc váy màu xanh lam đậm in hoa lan, lập tức cảm thấy xấu hổ.

Còn cô con gái nhà họ Lê nữa, bây giờ bà đã hiểu vì sao Lục Huấn lại căng thẳng như vậy, xinh đẹp, thật sự xinh đẹp, vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân, vừa có sự rực rỡ của hoa mẫu đơn, lại vừa có khí chất thoát tục như tiên nữ không nhiễm bụi trần, chỉ cần khẽ cười một cái có thể khiến người ta mềm lòng, thậm chí còn không dám nói to trước mặt cô, lúc nãy bà còn cố tình nói nhỏ tiếng khi đáp lời cô.

Lục Kim Xảo bỗng nhiên nghĩ đến con dâu Cố Như, con dâu bà cũng xinh đẹp, nhưng là kiểu xinh đẹp sắc sảo khác với vẻ đẹp kiêu sa này.

Ngoại hình thì như vậy, không biết tính cách thế nào, nghe nói giống bố cô, là nhân viên kế toán, người như vậy chắc hẳn rất lanh lợi, cũng rất biết quản lý tiền bạc?

Vậy thì sau này Hách Lệ Hoa thảm rồi.

Giả nghèo giả khổ cũng vô dụng thôi.

Nhưng mà nhìn cô gái này có vẻ hơi nhu nhược, biết đâu sẽ mềm lòng?

Lục Kim Xảo nghĩ lung tung đủ thứ, hoàn hồn lại bèn cười nói với Lê Tinh: "Con tên là Tinh Tinh à? Tên thật hay, người cũng xinh đẹp như tiên nữ vậy, lúc nãy cô nhìn đến ngẩn người luôn!"

Lục Kim Xảo đúng như Lục Huấn miêu tả, là người rất cởi mở, trước đây Lê Tinh ít nhiều có chút kháng cự khi tiếp xúc với những người nhiệt tình như vậy, rất dễ khiến cô nhớ đến Bành Phương, bởi vì lúc mới đầu Bành Phương cũng nhiệt tình với cô, nhưng bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, cô không còn cảm thấy lúng túng nữa.

"Cô quá khen rồi ạ, con ngại quá." Lê Tinh cười đáp, nhân tiện ngồi xuống cùng họ, rồi mời Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa ăn bánh trái cây.

Lúc trước khi Thẩm Phương Quỳnh trò chuyện, đã bày trái cây và bánh kẹo ra trước mặt họ, chỉ là táo và lê trên bàn cần phải gọt vỏ, khách đến nhà trừ khi đã rất thân thiết, nếu không sẽ không dễ dàng động đến hai loại quả này, đa phần sẽ chọn lấy một hai viên kẹo hoặc một miếng bánh đậu xanh cho có lệ.

Lê Tinh liếc nhìn trái cây chưa được động đến, liền chủ động hỏi: "Thím cô, hai người ăn hoa quả không ạ? Táo hay lê, để con gọt."

Trên đường đến nhà họ Lê, Hách Lệ Hoa đã rất lo lắng, lúc này đến nơi rồi, nhìn thấy nhà họ Lê đông người như vậy, đội hình hùng hậu khiến bà ta càng sợ mình làm sai, thậm chí không biết nên nhìn vào đâu.

Lúc nãy còn định khi gặp cô bé phải tỏ ra thân thiết một chút, nhưng bà ta quá căng thẳng, cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười, nghe vậy liền vội vàng xua tay: "Không cần, không cần..."

Lục Kim Xảo nhìn Lê Tinh, cảm thấy cô giống con dâu Cố Như, là người không biết làm việc nhà, lỡ đâu con bé gọt vỏ trái cây bị đứt tay thì sao, không nói đến người nhà họ Lê nghĩ gì, chỉ sợ Lục Huấn sẽ là người đầu tiên trách mắng bà ta.

Hơn nữa bà ta nào có mặt mũi lớn như vậy, vừa đến đã được người ta hầu hạ, cũng vội vàng cười nói: "Tinh Tinh không cần đâu, chúng ta muốn ăn sẽ tự gọt, con cứ ngồi đi, ngồi yên là được rồi, không cần bận tâm, đừng để mệt."

"Có gì mà mệt chứ." Thẩm Phương Quỳnh ở bên cạnh cười nói. "Cứ để Tinh Tinh gọt đi, cũng vừa hay cho con bé việc để làm, hai người đừng khách sáo. Con gái chúng tôi ấy mà, tôi sinh nó lúc đã bốn mươi tuổi, khi đó mấy đứa con trai trong nhà đều đã lớn, con dâu cả cũng đã về nhà chồng, lúc đó tôi bận rộn, ngày nào cũng xuống cơ sở không có thời gian chăm sóc nó, đành nhờ chị dâu nó và mấy đứa anh trai chăm sóc, thế là đứa nào cũng coi nó như con mình, tranh nhau cưng chiều, đến bây giờ cũng không biết làm nhiều việc nhà, bình thường chỉ giúp chúng tôi gọt hoa quả thôi."

Thẩm Phương Quỳnh nói năng chậm rãi, giọng điệu vui vẻ như chỉ là thuận miệng nhắc đến. Nhưng Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo lại có cảm giác như đang nghe lãnh đạo phát biểu, họ đều đã mấy chục tuổi rồi, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói này. Đây là đang nói con gái nhà họ được nuông chiều, không biết làm nhiều việc nhà, một số việc nhỏ nhặt lấy lòng người lớn thì con gái họ có thể làm, nhưng những việc khác thì không làm được, mong là đừng làm khó con bé, sau lưng con bé còn có nhiều anh chị.

Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo vốn đã căng thẳng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành cười gượng: "Nhà chỉ có mỗi một cô con gái, thì phải nuông chiều thôi."

"Đúng vậy, chỉ có mỗi một đứa, tôi mong mãi mới có được, nên cũng chiều theo ý nó." Nụ cười trên môi Thẩm Phương Quỳnh không hề giảm bớt, bà và con gái luôn thân thiết, mỗi lần Lê Tinh gặp Lục Huấn xong về nhà, hai mẹ con lại trò chuyện hồi lâu, thỉnh thoảng nhắc đến nội dung trò chuyện của họ, trong đó có cả chuyện về gia đình Lục Huấn.

Bà đại khái đoán được mối quan hệ giữa Lục Huấn, mẹ nuôi và cô út đều không tốt lắm, nếu đã như vậy, cách bà tiếp đón họ đương nhiên phải thay đổi một chút.

Vừa phải khiến họ cảm thấy nhà họ Lê là người hiểu lễ nghĩa, vừa phải cho họ biết con gái nhà họ Lê không dễ bị bắt nạt, bà đã vấp ngã một lần với Bành Phương rồi, không muốn vấp ngã lần thứ hai nữa.

Nói đến đây là đủ, Thẩm Phương Quỳnh lại cười gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh, trong tủ ở bếp còn lê và táo, con lấy ra hai quả rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ mang ra cho thím và cô, như vậy sẽ tiện hơn."

Thẩm Phương Quỳnh biết Lê Tinh không thích những cuộc trò chuyện xã giao thế này, hôm nay cũng không cần Lê Tinh nói nhiều, chỉ cần giữ lễ nghĩa là được, bà chủ động tìm việc cho con gái làm.

"Vâng ạ, con đi ngay." Lê Tinh đang đợi câu nói này của mẹ, cô cười đáp một tiếng, đứng dậy đi vào bếp, trước khi vào còn liếc nhìn về phía sofa.

Bên đó, Lục Huấn đã để đồ xong và ngồi xuống, đối diện với mấy người anh vợ, đang trò chuyện với Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân; Lê Thừa thỉnh thoảng xen vào một câu, anh cũng đáp lời; còn Lê Vạn Sơn và ông cụ Lục bên kia, anh cũng phải để ý, có thể nói là rất bận rộn.

Cảnh tượng đó khiến Lê Tinh nhìn mà thấy căng thẳng, bất giác nhìn lâu hơn một chút.

Lục Huấn đang trò chuyện với người lớn, cũng trò chuyện với ba người anh vợ, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến cô, vừa trò chuyện vừa lắng nghe cô nói chuyện với Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo bên bàn ăn. Khi cô đứng dậy, anh cũng liếc nhìn một cái, lúc này thấy cô nhìn về phía mình, anh nhanh chóng nhận ra, hơi nghiêng đầu nhìn lại cô.

Ánh mắt hai người lại chạm nhau.

Tim Lê Tinh đập mạnh, cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì, rõ ràng hai người đã ở bên nhau thường xuyên như vậy rồi, nghĩ đến lúc nãy ở cổng cô không để ý đến anh, bèn nhìn xung quanh, thấy Thẩm Phương Quỳnh đã tìm chủ đề khác để trò chuyện với Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo.

Còn bên phía Lục Huấn, ông cụ Lục và Lê Vạn Sơn đang trò chuyện rất vui vẻ, không biết ông cụ Lục hỏi gì mà anh cả, anh hai đều tập trung vào cuộc trò chuyện, không ai chú ý đến cô đang đứng ở cửa bếp, chỉ trừ Lục Huấn.

Cô mím môi, cuối cùng lặng lẽ giơ tay ra trước mặt, dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu cho anh: "Bạn trai, cố lên nhé", rồi làm động tác tặng hoa cho anh, mặt đỏ bừng quay người chạy vào bếp.

Lục Huấn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên không hiểu ý cô, anh khẽ nhíu mày đoán thử, chỉ mơ hồ đoán được cuối cùng là một bông hoa, đang định xem cô muốn nói gì thì đã thấy cô xấu hổ vội vàng chạy vào bếp, anh hơi sững người, sau đó khóe môi nở nụ cười cưng chiều.

Nhìn bóng dáng cô đang ngồi xổm lấy hoa quả dưới đất, bèn từ từ thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên lại thấy Lê Thừa đang nhìn anh với ánh mắt như cười như không, hỏi: "Biết uống rượu không?"



Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.