Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của Khương Ngư khiến không khí xung quanh như dịu lại, nhưng lời cô nói ra lại như mũi tên đâm thẳng vào lòng Từ Mai.
Hoắc Diên Xuyên quay sang, ánh mắt lạnh lùng hơn một chút, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực:
“Thật vậy sao? Đồng chí Từ Mai, cô đang ở đây nói xấu vợ tôi? Nói những lời hủy hoại thanh danh của cô ấy à?”
Giọng điệu của anh không cao, nhưng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Từ Mai và cả Triệu Cương đứng bên cạnh đều căng thẳng, da đầu tê dại. Triệu Cương nhìn vợ, thầm mắng trong bụng: Đúng là đàn bà nhàn rỗi không nên nết, hết việc lại gây sự! Từ Mai cố gắng bình tĩnh, vội vàng nói: Cô ta cười gượng, ánh mắt liếc về phía Khương Ngư: Câu trả lời của Từ Mai nghe qua có vẻ hợp lý, nhưng Khương Ngư không có ý định nhượng bộ. Cô bày ra vẻ mặt vô tội, đáp lại: Lời nói của Khương Ngư vừa dứt, Hoắc Diên Xuyên cảm thấy ngực mình như thắt lại. Khương Ngư là người của anh, vậy
“Không phải, không phải đâu, chúng tôi chỉ đùa chút thôi mà.”
“Cô xem kìa, Khương Ngư, chỉ là nói đùa thôi, cô lại tưởng thật. Làm thế này chẳng phải cô khiến Hoắc đoàn trưởng khó xử sao?”
“Cô nói đùa sao? Nhưng mà đùa thì phải vui chứ, sao tôi lại chẳng thấy vui chút nào. Ngược lại, tôi chỉ thấy rất oan ức, mà không phải chỉ một hai lần. Tôi còn nhớ lần trước tôi đã nhắc nhở cô rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn ác cảm với tôi như thế.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1012039/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.