Nghe đến đây, cả ba đứa nhóc đều cảm thấy khó chịu.
Chị Tiểu Khương là một người rất tốt, dịu dàng, xinh đẹp, còn hay cho bọn chúng đồ ăn ngon nữa. Nếu mẹ đã nói như vậy thì chắc chắn người phụ nữ kia là kẻ xấu!
Hơn nữa, cô ta còn dám đánh mẹ của bọn chúng!
Chuyện này không thể bỏ qua được!
Trong khi đó, ở bệnh viện, Nhạc Hồng Linh đang ngồi để bác sĩ bôi thuốc.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô ta lập tức nắm tay Hoắc Diên Xuyên, hai mắt đỏ hoe:
"Diên Xuyên, em khổ sở quá... Tại sao ai cũng hiểu lầm em? Em biết chị Xuân Ny và Khương Ngư có quan hệ tốt, nhưng Khương Ngư không còn nữa, em cũng rất buồn mà... Em không ngờ chị ấy lại mắng em là đồ đĩ, còn nói em quyến rũ anh nữa..."
Vừa nói, cô ta vừa lén quan sát sắc mặt của Hoắc Diên Xuyên.
Cô ta muốn tỏ ra đáng thương để khiến anh thương hại, nhưng đáng tiếc, với bộ dạng đầu tóc rối bù, mặt đầy vết cào, cô ta chẳng hề có chút nào đáng yêu, mà ngược lại, trông vô cùng thảm hại.
Nhưng Hoắc Diên Xuyên không cười, bởi từ khi Khương Ngư rời đi, anh đã quên mất cách cười là gì.
Anh biết trước đây Phùng Xuân Ny có quan hệ thân thiết với Khương Ngư, nên dù thế nào anh cũng sẽ không vì Nhạc Hồng Linh mà làm khó cô ấy.
Anh không thể bảo vệ được Khương Ngư, nhưng ít nhất, anh phải bảo vệ những người thân thiết với cô.
"Diên Xuyên? Diên Xuyên!"
Thấy Hoắc Diên Xuyên đứng thẫn thờ, Nhạc Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117943/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.