Hoắc Tú Tú miễn cưỡng gật đầu:
"Vâng, con biết rồi."
Dù ngoài miệng đồng ý, nhưng cô ta vẫn không kìm được mà thở dài một câu:
"Khương Ngư... thật đáng thương."
...............................
Nơi Khương Ngư đặt chân đến gọi là Phủ Châu.
Những ngày qua, cô không hề nhàn rỗi. Vì chưa có nơi ở cố định, cô phải thuê phòng tại một nhà khách suốt cả tuần liền.
Trước khi rời đi, cô đã gom hết số tiền mình có trong tay – vỏn vẹn một nghìn năm trăm đồng.
Hoắc Diên Xuyên chưa bao giờ hỏi cô kiếm được bao nhiêu tiền, thậm chí còn chẳng mấy quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Dù sao thì gia tộc nhà họ Hoắc cũng có nền tảng vững chắc, dù thanh bạch đến đâu cũng không thể thiếu thốn được.
Vì thế, từ trước đến nay, Khương Ngư luôn tự mình quản lý tiền bạc. Điều đó lại càng thuận tiện hơn khi cô quyết định rời đi.
Một nghìn năm trăm đồng vào thời điểm này không phải là số tiền nhỏ, người bình thường muốn tích góp cũng phải mất vài năm. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại của Khương Ngư, con số ấy chẳng thấm vào đâu.
Ở nơi xa lạ, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu. Mà bắt đầu lại đồng nghĩa với việc cần rất nhiều tiền.
Nhà khách cô đang thuê có giá hai đồng một ngày, một tuần tốn đến mười bốn đồng. Giá này không hề rẻ. Hơn nữa, trong nhà khách không cho phép nấu nướng, muốn ăn uống đều phải ra ngoài hàng quán.
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của cô lúc này là tìm một căn nhà để ổn định chỗ ở.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117970/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.