Hoắc Diên Xuyên về nhà, quay lại quân khu một chuyến.
Căn nhà không có gì thay đổi. Trước khi đi, Khương Ngư đã làm vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ. Không khí trong nhà vẫn còn lưu lại dấu vết của cô, khiến anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa đau đớn.
Hoắc Diên Xuyên bước vào phòng ngủ, nhìn thấy hai chiếc gối kê sát nhau trên giường. Cảm giác đau nhói trong lòng anh dâng lên. Trong ngôi nhà này, dường như Khương Ngư luôn hiện diện đâu đó, từ những đồ vật nhỏ nhất.
Anh mở tủ, lướt qua những bộ quần áo của Khương Ngư. Cô không có nhiều đồ đạc, chỉ mang theo một ít khi đi Thanh Nguyệt Sơn, vậy nên những gì còn lại trong tủ chỉ là những món đồ đơn giản. Hoắc Diên Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve từng món đồ, nhưng trong lòng chỉ thấy trống rỗng.
Cuối cùng, anh đóng cửa tủ lại. Trước đây, ngôi nhà này rộng rãi, nhưng bây giờ, nó lại khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, trống trải đến đáng sợ.
Anh không ở nhà lâu, chỉ đội mũ rồi trở lại văn phòng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Hoắc Diên Xuyên reo lên. Là Tống Phương gọi.
Bà ta đã chờ đợi mấy ngày mà Khương Ngư vẫn chưa quay lại. Tống Phương cảm thấy vô cùng bực bội, không hiểu sao cô gái kia lại có thể im lặng như thế. Phải chăng cô ta đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của bà ta? Hay là ỷ vào cái thai trong bụng mà muốn làm cao, nghĩ rằng có thể lấn át bà ta?
Tống Phương tức giận nghĩ, cô ta không hề thèm hỏi thăm một chút về gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117973/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.