Nhạc Hồng Linh nghĩ, may mà Khương Ngư đã chết, nếu không cô ta thật sự không dám chắc có thể giữ được Hoắc Diên Xuyên, dù trong tay cô ta có đứa bé kia.
Chẳng bao lâu sau, Nhạc Hồng Linh xuống giường, chuẩn bị đến gặp Hoắc Diên Xuyên. Cô ta hỏi thăm số phòng của anh và vui vẻ mở cửa.
“Diên Xuyên, em đến thăm anh đây...” Cô ta vừa dứt lời, mắt nhìn thấy giường bệnh trống không, chỉ có cửa sổ đang mở, gió lạnh lùa vào, làm căn phòng trở nên lạnh buốt tận xương.
Vừa lúc đó, một y tá trẻ đi ngang qua, Nhạc Hồng Linh lập tức tóm lấy cô ta.
"Cô làm gì thế?!" Nhạc Hồng Linh gằn giọng, ánh mắt sắc như dao.
Cô y tá trẻ giật mình, nhìn người phụ nữ trước mặt, mặt mày dữ tợn, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Tôi hỏi cô, người trong phòng này đi đâu rồi?" Nhạc Hồng Linh hằn học hỏi lại, tay vẫn nắm chặt cánh tay cô y tá, khiến cô ta đau đớn.
Cô y tá trẻ muốn tránh xa nhưng thấy Nhạc Hồng Linh có vẻ như đang mất kiểm soát, mà cô ta lại rất khỏe, nắm chặt tay đến mức không thể thoát ra. Cảm nhận rõ sự áp bức, cô y tá không dám im lặng nữa.
“Xuất viện rồi,” cô y tá trả lời, giọng hơi run.
Sự tức giận và oán hận bùng lên trong lòng Nhạc Hồng Linh. Cô ta buông tay y tá ra, nhưng khuôn mặt lại tối sầm, cơn giận không ngừng dâng cao.
“Xuất viện rồi? Từ khi nào?” Nhạc Hồng Linh hỏi, giọng như đang dồn nén cơn phẫn nộ.
“Chỉ mới sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117975/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.