A Ly đứng chắn trước Khương Ngư, dáng vẻ nhỏ bé nhưng kiên cường. Khương Ngư nhìn con trai mà vừa buồn cười vừa cảm động, còn Tô Nhu đứng bên cạnh cũng không khỏi thở phào, cảm thấy con gái mình thật may mắn khi có một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế.
Tống Phương dời ánh mắt về phía Khương Ngư, giọng điệu mang theo ý thuyết phục:
"Khương Ngư, trẻ con không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện à? Đây là con cháu nhà họ Hoắc, có con rồi thì mọi chuyện dễ nói hơn. Ông cụ vẫn chưa biết mình có chắt trai, chúng ta phải dẫn thằng bé về cho ông ấy gặp."
Bà ta quan sát biểu cảm của A Ly, nhận ra đứa bé này cực kỳ ỷ lại vào Khương Ngư, trong lòng càng thêm chắc chắn.
"Khương Ngư, đừng có tùy hứng nữa. Mẹ biết nhà họ Tống đối xử với con tốt, nhưng con đã kết hôn rồi thì ở nhà mẹ đẻ hoài cũng không ra sao cả. Con và Hoắc Diên Xuyên đã có con rồi, còn làm loạn gì nữa?"
Chỉ mấy câu ngắn ngủi mà đã biến mọi chuyện thành do Khương Ngư tùy hứng, không biết điều.
Hoắc Diên Xuyên nhìn thấy A Ly che chở Khương Ngư như thế, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt rơi trên người đứa trẻ nhỏ bé nhưng mạnh mẽ kia.
Giây tiếp theo, anh sải bước tới.
Hoắc Diên Xuyên vừa bước vào, người nhà họ Hoắc lập tức như tìm được chỗ dựa, vẻ mặt ai nấy đều hớn hở.
"Diên Xuyên, đây là con trai của con đấy! Con lại có một đứa con trai! Đứa bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1285743/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.