Trong mắt Trường Phương Trạch và Ninh Chí Bình, sinh con trai hay con gái đều như nhau. Thực ra, đây là những cha mẹ chồng biết lý lẽ hiếm thấy trong thời buổi này.
Ngoài việc đan áo len cho đứa bé chưa sinh, Trường Phương Trạch không chỉ đan áo cho Ninh Kiều, mà còn đan cho cả Tiêu Xuân Vũ, thực sự không thể chê vào đâu được.
“Cha, không phải cha nói đi mua món thịt bò kho mà chị dâu thích nhất ở tiệm cơm quốc doanh sao? Cha đã mua được chưa?” Ninh Kiều hỏi Ninh Chí Bình.
Ninh Chí Bình từ trong bếp mang ra một đĩa thịt bò: “Mua rồi, con xem.”
“Thơm quá.” Ninh Kiều chọc chọc vào tay chị dâu, “Chị ngửi thử xem?”
Tiêu Xuân Vũ nghe giọng nói mềm mại của em chồng, không nhịn được cười.
“Chị biết cha mẹ thương chị, chỉ là chị tức anh trai em thôi.”
Ninh Dương gãi đầu, tiến lên phía trước.
Cũng không biết vợ đang giận cái gì.
Ninh Kiều tiếp tục nói với Tiêu Xuân Vũ: “Chị dâu, vừa rồi em định ở lại bệnh viện lâu thêm một chút. Là anh trai em giục em về nhanh. Anh ấy nói muốn ăn cơm sớm, về nhà ở cùng vợ. Ngay cả khi đạp xe, cũng đạp rất nhanh.”
Nói xong, Ninh Kiều hỏi Giang Hành: “Phải không?”
Giang Hành lập tức đồng tình: “Phải.”
Tiêu Xuân Vũ ngẩng đầu nhìn Ninh Dương.
Thật đúng là cả người anh ấy mồ hôi nhễ nhại.
“Chị dâu, chị thấy trong người sao rồi?” Ninh Kiều nhẹ giọng hỏi, “Anh trai nói dạo này ngày nào chị cũng đi bộ rất nhiều, chỉ để lúc sinh nở thuận lợi hơn.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2698978/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.