Con bò và nhân vật của Lục Tẫn mạnh mẽ va vào nhau.
Nhân vật kia dùng một tư thế rất tao nhã nằm dưới lòng bàn chân bò sữa, để bò sữa giẫm lên bảy, tám lần.
Thật ra cũng chỉ là bị ngã thôi, sẽ không mất máu.
Lâm Yến liếc nhìn cảnh tượng này, sau đó lãnh khốc vô tình đi ngang qua anh, đi đến chỗ trái tim khổng lồ bằng gạch trước mặt.
Lục Tẫn không nhịn được liếc sang người bên cạnh.
Anh bắt gặp cậu đang nhìn chằm chằm vào trái tim trước mặt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Có phải là ý đồ của anh quá rõ ràng rồi không?
Lâm Yến sẽ không mất hứng chứ?
Nếu cậu hỏi anh lí do, anh phải trả lời như thế nào?
Lâm Yến: “Anh...”
Lục Tẫn vội vàng ngắt lời cậu: “Tôi chỉ tiện tay làm thôi.”
Lâm Yến: “Anh đang khıêυ khí©h tôi đấy à?”
Lục Tẫn: “?”
Lâm Yến: “Tôi vừa bắt đầu chơi, anh đã muốn khoe khoang kĩ năng?”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến điều khiển nhân vật nhảy qua, mở balo ra xem.
Cậu đi bên đó, nguyên liệu có hạn, cũng không nhặt được nhiều gạch.
Có điều cũng đủ dùng rồi.
Lâm Yến đứng ở giữa trái tim, mò mẫm không không biết nên xếp như thế nào.
Được một lúc, cậu cũng hiểu ra, chậm rãi xếp gạch lên.
Sau khi việc lớn đã xong, Lục Tẫn mới thu hồi ánh mắt đang nhìn cậu, anh nhìn về phía màn hình.
Vẻ mặt đau khổ tột cùng đột nhiên hiện lên trong tầm mắt anh.
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến ngắm nhìn một lúc liền lộ vẻ tán thưởng: “Cũng không tệ lắm.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-su-ket-hon-khong-lua-dau/2757187/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.