Tôi theo Đặng Tùng vào văn phòng.
Anh ấy đóng cửa lại, sau đó nghiêm túc nhìn tôi: "Tống Duyên Khanh, sao cô có thể hồ đồ như vậy! Cho dù tổng giám đốc Lý có muốn nhét cô vào vòng chung kết thế nào, cô cũng không thể sao chép chứ!"
"Tôi không sao chép, là cô ấy sao chép của tôi."
Tôi bình tĩnh nói.
"Cô ấy sao chép cô? Làm sao có thể như vậy! Cô bước vào vòng bán kết với thứ hạng 50 đấy, tác phẩm lần này được hoàn thành cao độ, kết cấu mới mẻ, vừa nhìn đã biết Lương Vũ Hạnh tốn nhiều công sức, cô sao chép ai mà chẳng được, sao cứ phải sao chép cô ấy?!"
Ý tứ trong lời nói của Đặng Tùng chính là không hề tin tưởng lời tôi nói.
Anh ấy chỉ tin rằng tôi sao chép Lương Vũ Hạnh.
Nhưng tôi cũng không trách anh ấy được.
Dù sao trong công ty này, tuy rằng trình độ của tôi cũng không tệ, nhưng không cùng đẳng cấp với Lương Vũ Hạnh.
Lương Vũ Hạnh từng đạt rất nhiều giải thưởng trong nước, đề tài cũng mới mẻ.
Tôi cũng ít nhiều gì quan tâm một chút.
"Tôi không sao chép, trong máy tính của tôi có văn kiện gốc." Tôi nói vậy.
Thực ra tôi biết, cái này không hề có sức thuyết phục, dù sao thứ này nếu muốn phỏng theo, có thể làm ra trong thời gian ngắn.
Nhưng ngoài nó ra, tôi cũng không biết phải làm thế nào để chứng minh mình không sao chép.
Đặng Tùng nhìn tôi, hai mắt ngập vẻ thất vọng, căn bản không có ý định nghe tôi trình bày.
Anh ấy ngồi xuống ghế:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-lay-chong/427573/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.