Trở về nhìn thấy cảnh vườn không nhà trống hay là có thể thấy người quen trở thành quái vật để đau khổ?Nếu như bọn họ không quay về thì sẽ không tan biến đi hy vọng duy nhất, liền có thể tiếp tục mong đợi, có lẽ người nhà đều đã chạy trốn an toàn, ở trong tình cảnh lang bạt nay đây mai đó này, bọn họ ở nơi nào đó vẫn còn khoẻ mạnh, cũng còn có thể có một ngày gặp lại, đoàn tụ.
Hầu Tuấn không nói gì nữa, anh ấy là người từ nơi khác tới Giang Ninh học đại học, giờ cũng không có cách nào biết được tình huống ở trong nhà, từ trường của quái vật làm ảnh hưởng tới tín hiệu, không có cách nào có thể liên hệ.
Trình độ thảm khốc của mỗi một thành thị đều không khác nhau là bao, đều cực kỳ thảm thiết, người có thể chạy trốn còn không tới một phần mười.
“Cậu thì sao? A Dã?” Vi Hào hỏi người bên cạnh.
“Không còn ai, chết sạch.
” Lạc Dã lạnh lùng trả lời.
Dù là Hầu Tuấn cao lớn thô kệch nghe xong cũng cảm thấy không ổn, vội vàng kéo kéo Vi Hào, cái nào không nên nói thì thôi, không nên đề cập tới.
Đợt nghỉ hè trước anh ấy có đi tìm Lạc Dã, anh ấy đi nơi đó du lịch, biết nhà Lạc Dã ở chỗ kia liền đi tìm Lạc Dã chơi, không ngờ rằng lại gặp cảnh Lạc Dã cãi nhau với cha anh.
Hôm đó Lạc Dã bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó anh chưa từng quay về một lần nào cả.
Hầu Tuấn còn nhìn thấy nụ cười ghê tởm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chong-cua-toi-dau-khong/22013/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.