"Sư muội! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa đặt chân đến thủy tạ, Lôi Minh liền trông thấy bóng dáng một nhóm ám vệ vừa phi thân ẩn đi. Sắc mặt chàng thoáng trầm xuống, vội vàng hỏi han Lôi Tư Nhiên.
Nàng đang khoanh tay, sắc diện bực bội, trong lòng ngập tràn lửa giận. Thế nhưng, vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, cơn giận kia lập tức tan biến như mây khói.
Lôi Tư Nhiên hớn hở nhoẻn miệng cười, vui mừng reo lên: "Đại sư huynh! Huynh đã về rồi sao?"
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu oán hận trong lòng nàng lúc nãy, chỉ trong chớp mắt đã bị nàng ném lên chín tầng mây.
Lôi Minh khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, ôn hòa nói: "Ừ, vừa về đến trang liền lập tức đến thăm muội!"
Chưa kịp dứt lời, ánh mắt chàng chợt lướt qua thân ảnh nhếch nhác của A Thiên – toàn thân hắn ướt đẫm, sắc diện tái nhợt, đang khom lưng vắt khô y phục.
Chàng nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Sư muội, có phải muội lại gây xung đột với Thái tử hay không?"
Chàng hiểu rõ tính khí của Lôi Tư Nhiên hơn ai hết.
Từ thuở bé, nàng và Thái tử đã chẳng ưa gì nhau, mỗi lần gặp mặt nhất định lại tranh cãi không dứt.
Khi còn nhỏ, đó chỉ là những màn đấu khẩu trẻ con, không gây hậu họa gì lớn. Nhưng nay, thân phận Thái tử cao quý, một người dưới vạn người trên, tương lai sẽ là bậc chí tôn thiên hạ.
Càng lớn, Thái tử càng không chấp nhận việc bị nàng xem thường.
Lôi Tư Nhiên đã nhiều lần được khuyên bảo rằng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thiem-quang-nhat-kiem-vo-luong-quy-phi/2696779/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.