Sắc trời Lạc Dương ảm đạm, toàn thành u ám một màu chết chóc, những thi thể ở trước Minh Đường đã bị An Lộc Sơn ăn sạch không còn gì, hùng yêu An Lộc Tráng đẩy một xe lồng sắt đến, trong xe giam giữ mười người, bị đẩy đến trước bậc thang lên Minh Đường.
Một đám quạ không mời mà tới, ở ngoài Minh Đường xếp thành hàng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm An Lộc Sơn.
Bách tính Lạc Dương vẻ mặt ngơ ngác, nhìn lên phía bậc thang, thấy toàn thân An Lộc Sơn đen kịt, da thịt thối nát
An Lộc Sơn nhìn hau háu lồng sắt, như nhìn đồ ăn mỹ vị.
Hùng yêu mang một cây thương đến, đâm vào trong lồng sắt một cái.
Một đứa bé bị đâm trúng, cả trường thương xuyên qua thân thể, lập tức mất mạng. Phía sau chính là mẹ của nó, lúc này nàng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan, lại có tiểu yêu mở cửa lồng, dắt phụ nhân kia đến trước mặt An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn hét một tiếng, cả đầu nổ tung hóa thành hắc khí cuồn cuộn, cuốn lấy phụ nhân kia, phụ nhân kêu thảm một tiếng, rồi cả thân thể bắt đầu khô héo với tốc độ mắt thường cũng nhận ra, bị hút nhiếp đến chết! Dân chúng nhìn thấy tình cảnh này, sợ đến điên cuồng kêu gào, ngay sau đó An Lộc Sơn nhào đến lồng sắt, hắc khí quét qua.
Âm phong quỷ gào, trước Minh Đường như nhân gian luyện ngục!
Trong tiếng kêu la không ngừng, tứ phía trên Thiên Điện, mọi người nghe thấy đều run rẩy, hai mắt Hồng Tuấn đỏ bừng, căm giận như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123296/quyen-4-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.