Chu Duy Thanh nhìn thẳng vào mắt nàng, "Doanh trưởng, ngươi đối xử ta tốt như vậy, quan tâm ta như vậy, ta thực sự rất cảm động! Ta quyết định rồi, bất luận có bao nhiêu gian nan, đều phải tu luyện thành một thiên châu sư cường đại nổi danh, sau đó sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Thượng quan Băng nhi trong lòng khẽ run, lắc đầu nói: "Ta không phải quan tâm ngươi, mà là vì đế quốc. Ta cũng không cần ngươi bảo vệ."
Chu Duy Thanh kiên định nói: "Nhất định phải bảo vệ, làm gì có đạo lý lão công không bảo vệ lão bà chứ?" (Ta kháo! Đồ vô sỉ!)
"Ngươi..." Thượng quan Băng nhi chán nản, một cước đá văng hắn ra xa mấy thước, giận dữ hét: "Bất luận nói chính sự gì cũng đều có thể bị ngươi xuyên tạc thành không đứng đắn, ngươi thật đúng là một nhân tài!"
Chu Duy Thanh lăn một vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên, cợt nhả nói: "Lão công bảo vệ lão bà chẳng lẽ phải là chính sự sao? A! Đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ. Được rồi, vừa ngươi nói trừ phi cái gì?"
Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi đuổi đánh đến, hắn vội vội vàng vàng vàng nấp vào sau một cây đại thụ bên đường, chỉ ló mỗi cái đầu ra hỏi.
Thượng Quan Băng Nhi ngây người một chút, trong mắt toát ra một tia do dự, dừng lại cước bộ, hướng Chu Duy Thanh nghiêm nghị nói: "Chu Tiểu Bàn, ngươi ra đây."
Nhìn Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới từ phía sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-chau-bien/1198411/chuong-11-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.