Đây coi như bảo vật hiếm có bị bỏ sót.
Đương nhiên thứ này không thể bằng thần vật như Nguyên Cực Thần Quang, nhưng giá trị cũng không nhỏ.
Có điều Ninh Dạ đã thấy nhiều bảo bối rồi, cũng không thấy quý hiếm gì.
Nhưng khoảnh khắc chạm tay vào Bát Bảo Lưu Ly châu, Ninh Dạ đột nhiên có cảm giác kỳ dị.
“Ồ?” Ninh Dạ quan sát Bát Bảo Lưu Ly châu, ánh mắt bừng sáng.
Cho dù y đã che giấu nhưng Dương Nhạc vẫn nhận ra vẻ vui mừng trong ánh mắt của Ninh Dạ.
Có điều hắn không biết suy nghĩ của Ninh Dạ, còn tưởng Ninh Dạ thấy bảo bối nên trong lòng vui mừng.
Ninh Dạ nhanh chóng thu hồi Bát Bảo Lưu Ly châu, nói: “Không tệ, ta nhận món quà này. Đúng rồi, vật này...”
Dương Nhạc hiểu ý: “Ninh sứ yên tâm, vật này đã được xử lý ổn thỏa.”
“Tốt lắm.” Ninh Dạ giơ ống tay áo, hút Bát Bảo Lưu Ly châu vào trong.
Trong một gian phòng kín của Huyền Sách phủ.
Ninh Dạ ngồi trong phòng kín, đã thi triển Yên Vũ Trọng Lâu.
Gian phòng vốn trống không lập tức hóa thành cảnh tượng phồn hoa, như một thành phố bị ngưng tụ trong căn phòng này, trở thành một Tri Vi giới bản lớn.
Trong khung cảnh phồn hoa đó, Phù Thế pháp châu xoay tròn trong hư không, Bát Bảo Lưu Ly châu lơ lửng rực rỡ,của hiếu gọi gương mặt Ninh Dạ.
Y khẽ giương tay.
Thiên Cơ điện hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-dien/917336/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.