Cuối cùng, cái màn “cú đêm đưa thơ” đêm ấy coi như… thất bại thảm hại. Vân Phi Tuân thật sự không ngờ rằng Tô Liên Y lại sợ chim, mà còn sợ nhất là chim săn mồi. Thế là bài thơ tình mà hắn cắn răng viết trong sự ngượng ngùng, ấp ủ bao tâm huyết, cũng đành kết thúc trong im lặng.
Trong lòng Tô Liên Y thật ra rất cảm động. Nhìn bóng dáng cao lớn mà lúc này lại mang vẻ buồn bã, cô đơn của Vân Phi Tuân, nàng không khỏi đau lòng. Nàng bước đến, nhẹ giọng dỗ dành: “Thật ra nghĩ kỹ lại thì… con cú mèo đó cũng… ừm… dễ thương mà. Cái nơ buộc cổ của nó cũng đẹp nữa.”
Nàng còn có thể làm gì khác? Chỉ đành an ủi gượng gạo vậy thôi.
Vân Phi Tuân nhìn những mảnh giấy vụn trong tay, chính là bài thơ tình bị cú xé nát, thở dài một hơi, giọng đầy u sầu: “Liên Y, nàng không cần an ủi ta đâu. Là ta suy nghĩ không chu toàn, khiến nàng hoảng sợ.” Kế hoạch theo đuổi tình yêu… thất bại ngay từ bước đầu.
Tô Liên Y bật cười “phì” một tiếng. Nhìn ánh mắt đầy oán trách đáng yêu của hắn, mọi nỗi hoảng sợ lúc nãy cũng bay biến sạch. Nàng nhẹ nhàng khoác tay hắn, tựa đầu lên vai, dịu dàng nói: “Thật lòng mà nói, ta cảm động còn nhiều hơn cả kinh ngạc. Nhưng mà… ta hỏi thật, con cú đó… ngươi huấn luyện bằng cách nào vậy?”
Vân Phi Tuân lại thở dài một hơi thật sâu: “Ta vốn biết huấn luyện chim ưng, nhưng trên núi này lại không có. Chỉ bắt được cú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2910368/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.