Nguyễn Kiều thở dài một tiếng, vội vàng ôm lấy cô ta: “Không phải nói là vẫn đang đóng phim sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Người phụ nữ trước mặt này là bạn thân của nguyên chủ, cũng là người đầu tiên Nguyễn Kiều nhìn thấy khi mở mắt trong cuốn sách này – Lâm Vũ Tuyên. Nguyễn Kiều và Lâm Vũ Tuyên không liên lạc thường xuyên, dạo trước Lâm Vũ Tuyên có một bộ phim phải quay trong rừng sâu, không có sóng điện thoại nên càng không thể liên lạc được. Nhưng Nguyễn Kiều nhớ rõ Lâm Vũ Tuyên nói với mình là bộ phim phải quay ba tháng, ít nhất phải đến đầu tháng sau cô nàng mới có thể quay về Yến Kinh. Lâm Vũ Tuyên còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bụng bia kia thấy vậy tức giận, cầm một chai rượu ném về phía Hoắc Nam Châu: “Chúng mày là ai? Dám đụng vào đàn bà của tao? Tao nói cho chúng mày biết, hôm nay nếu chúng mày dám phá chuyện tốt của tao, tao sẽ cho con đàn bà này không sống nổi!” Nói rồi ông ta lại cười khẩy một tiếng: “Các người nên biết rằng trong giới giải trí không có phim để đóng, không có chương trình tạp kỹ để tham gia, không có quảng cáo thì chỉ có thể ngồi nhà bấm đốt tay thôi đúng không? Biết điều thì giao cô ta cho tôi.” Nguyễn Kiều nghe vậy liền cười một tiếng: “Đứng trước mặt anh là ai mà anh cũng không biết à.” Tên ngốc này dám ném chai rượu về phía Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều giơ tay cầm một chậu hoa ở cửa ném về phía tên bụng bia.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-gia-dua-vao-huyen-hoc-bao-hong/2702133/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.