Bùi Chi Hành đứng dậy đến gần, duỗi mu bàn tay sờ lên trán cô, thấp giọng hỏi:
“Gặp ác mộng à?”
“Vâng.”
Nhìn thấy anh, Lộ Tuệ Tuệ bỗng nhiên xụi lơ.
Cô tủi thân nói:
“Gặp nhiều ác mộng lắm.”
Một giấc mơ hỗn loạn, có người đeo mặt nạ đuổi theo cô, có động vật truy đuổi cô, còn có cả âm thanh các loại xe, tiếng kèn sáo nữa.
Bùi Chi Hành duỗi tay ôm người vào trong ngực.
“Không sợ.”
Anh nhẹ giọng dỗ dành:
“Có anh ở đây rồi.”
Lộ Tuệ Tuệ được anh ôm một lúc, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.
“Sao anh lại về rồi?”
Cô nhớ tối qua anh mới nói phải mất một khoảng thời gian mà.
“Anh không yên tâm.”
Bùi Chi Hành nói đúng sự thật:
“Trở về nhìn em một cái.”
Lộ Tuệ Tuệ khẽ giật môi, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Có làm nhỡ việc của anh không?”
Bùi Chi Hành cười:
“Không đâu.”
Anh giơ tay vuốt lại mái tóc lộn xộn vì mới ngủ dậy của cô:
“Anh sắp xếp phó tổng khác xử lý rồi.”
Tập đoàn này đâu phải chỉ có mỗi một mình Bùi Chi Hành.
Lúc này Lộ Tuệ Tuệ mới yên tâm.
“Mấy giờ rồi?”
Bùi Chi Hành nhìn đồng hồ:
“Bảy giờ.”
Tính ra Lộ Tuệ Tuệ ngủ không đến bốn tiếng.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát mình, phản ứng chậm chạp hẳn:
“Anh về khi nào thế?”
Bùi Chi Hành không phải đi công tác ở nước ngoài, gần đây anh đang ở Dung Thành nên mới có thể về nhanh như vậy.
“Vừa về được nửa tiếng rồi.”
Anh vừa vào cửa đã nghe Lộ Tuệ Tuệ nói mớ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/1582762/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.