Hứa Hân Đóa chỉ hơn Đồng Duyên ở khoản học hành và piano.
Còn lại những mặt khác tuy không bằng Đồng Duyên, nhưng cô cũng chẳng phải tay vừa, vẫn đủ sức “bắt nạt” được khối người.
Cô vác Đồng Duyên đến trước cửa phòng cậu, do dự một chút rồi quyết định lui ra, chuyển sang phòng phụ, đặt cậu xuống giường.
Vừa mới nằm yên một chút, Đồng Duyên đã bắt đầu… cởi đồ.
Hứa Hân Đóa hoảng hốt lao tới đè cậu lại, hốt hoảng hỏi: “Cậu làm cái gì đấy?!”
Đồng Duyên than thở: “Nội y bị lệch vị trí, khó chịu quá, tôi muốn cởi ra.”
Hứa Hân Đóa trợn mắt: “Lệch vị trí chẳng phải do cậu làm à?!”
Đồng Duyên lúc này đang trong tình trạng mơ màng vì say, bị cô hỏi liền ngẩn người, cuối cùng cũng lẩm bẩm phản ứng lại: “À… tôi sờ…”
Hứa Hân Đóa lập tức lấy tay bịt miệng cậu lại, không muốn nghe nữa!
Thấy Đồng Duyên biểu cảm đầy khó chịu, cô mới thả tay ra, vừa đi lòng vòng trong phòng tìm thứ gì đó, vừa cảnh giác dặn dò: “Cậu đừng có động đậy! Tôi đi tìm dây thừng trói cậu lại.”
“Trói làm gì chứ?” – Đồng Duyên uể oải hỏi.
“Không được! Nhất định phải trói!”
Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng tìm được dây thừng — nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là dây giày của Đồng Duyên. Không còn cách nào khác, cô đành phải buộc nhiều sợi dây giày lại với nhau. Nhưng vừa quay đầu, cô đã thấy Đồng Duyên đang cựa quậy trên giường, liền quát lớn: “Cậu làm cái gì đấy?!”
Đồng Duyên tỉnh bơ trả lời: Kéo nội y về đúng chỗ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-khong-them-de-y-anh/2700065/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.